Tự Mình Đa Tình

Đêm lạnh như nước, một thân ảnh màu trắng đạp trên kiếm quang màu xanh đáp xuống rừng rậm trên Vấn Kiếm Phong, bội kiếm vẫn chưa vào vỏ, chỉ bị gọi về nằm trong tay chủ nhân.

Tề Tiêu cầm kiếm chậm rãi tiến lên, toàn thân căng thẳng, mỗi khi bước tới một bước, đều đang chú ý gió thổi cỏ lay ở chung quanh mình.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, hắn không biết phía dưới mỗi một tấc đất mà mình bước qua, có vô số ma khí đan xen dệt thành hắc tuyến, di chuyển, chen chúc, thần không biết quỷ không hay quấn lên chân mỗi một tên đệ tử ở Mê Vụ Sơn, như một cái ống dẫn, không ngừng hấp thu linh khí của bọn họ từng chút từng chút một.

Một sợi hắc tuyến thoát ra khỏi mặt đất, bị đế giày đạp cho tán loạn. Tựa như viên đá rớt xuống mặt hồ dấy lên ngàn gợn sóng, ma khí dưới nền đất trong nháy mắt kêu gào như bị châm lửa, cấp tốc lan truyền, toàn bộ hắc tuyến trên Mê Vụ Sơn bởi vì một bước chân này của Tề Tiêu mà sôi trào.

Hắn nín thở ngưng thần đi vào trong rừng, cho đến khi lối đi phía trước trở nên thông suốt, nhìn thấy tiểu viện và tĩnh thất trầm mặc đứng dưới ánh trăng, tạm thở dài nhẹ nhõm một hơi, thu kiếm bước nhanh tới khu vực tối đen phía trước tĩnh thất, đúng lúc này, một tiếng cành khô bị đạp gãy vang lên thanh thúy phía sau lưng, người tới không hề che dấu bộ dạng, cực thong thả mà đến.

Gió đìu hiu, đêm mênh mông, chút may mắn còn sót lại trong lòng Tề Tiêu bị tiếng bước chân này đạp nát, người nọ đứng yên phía sau hắn, giọng nói thanh lãnh truyền đến: “Không biết đêm khuya sư tôn đến đây, là có chuyện gì?”

Tề Tiêu xoay người, ngay khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia, tất cả những cảm xúc khó có thể tin lúc hắn nhận được Độ Âm Phù từng cái từng cái đều trở thành sự thật không thể chối cãi.

Mặt càng thất vọng lòng càng lạnh, lạnh đến ngũ tạng của hắn cũng rét run, răng va lập cập, một tờ Độ Âm Phù bị vứt lên không trung, giọng nói của Đỗ Kiếm Trì dồn dập vang lên trong đêm khuya.


Yến Như Vân khoanh tay lắng nghe, trận pháp trên áo lụa mà nhiều năm trước Tề Tiêu đích thân làm tặng hắn ở dưới ánh trăng như ánh lửa đỏ bập bùng, màn đêm yên tĩnh chỉ còn giọng của Đỗ Kiếm Trì là hốt hoảng trộm nói vài câu.

Độ Âm Phù còn chưa nói hết nội dung, một tia hắc khí đã quấn lên một góc của tờ phù chú, phút chốc biến nó thành bột mịn, theo gió tán đi.

“Ta còn tưởng không có sơ hở nào, không nghĩ tới, vậy mà lại để sơ suất xảy ra ở chỗ này, sớm biết như vậy……”

Yến Như Vân tại chỗ huỷ tờ phù chú, trong lòng Tề Tiêu vô cùng kinh ngạc, lại nghe hắn nhắc tới chuyện ác mà mình đã làm tựa như đang tán gẫu chuyện trong nhà, lòng càng chìm xuống, mắt thấy trong giọng nói của hắn dường như lộ ra mấy phần hối hận, chợt thấy vui mừng: Nếu Yến Như Vân chịu dừng cương trước bờ vực, kịp thời quay đầu lại, nói không chừng còn có đường sống để mà cứu vãn!

Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Yến Như Vân trong chớp mắt đã đánh tan ảo tưởng của Tề Tiêu, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh, lạnh lùng nói: “—— ta sớm nên giết hắn!”

“Ngươi……”

“Nếu không phải vì nể mặt sư tôn giữ lại tính mạng cho hắn, đệ tử sẽ không vì vết thương do hắn gây ra mà bỏ bê kết giới tạo cơ hội cho hắn chui qua chỗ trống, truyền thư ra ngoài.”

Yến Như Vân dạo bước đến gần, từ đầu đến cuối đều mang theo ý cười, huyết sắc âm u lưu chuyển trong đôi mắt hắn ở dưới ánh trăng trông càng quỷ dị phi thường.


“Nói cho cùng, là lỗi của sư tôn, sư tôn đã đồng ý với ta từ nay về sau sẽ không bước lên Vấn Kiếm Phong một bước, vậy mà vẫn tới.”

Tề Tiêu bị Yến Như Vân với vẻ mặt xảo trá ở trước mắt này làm cho rùng mình hoảng vía, đây vốn không phải là Yến Như Vân mà hắn biết!

Trong chớp mắt, chuyện vốn dĩ không có quan hệ gì bỗng nhiên bị kết nối, chi tiết bị xem nhẹ một lần nữa nổi lên trong lòng —— trong cơ thể Yến Như Vân có vô số cổ linh khí chạy tán loạn, thân là người của chính đạo lại bị ma khí khống chế linh mạch chủ đạo, Liễu Trang đột ngột bế quan không báo trước……

“Yến Như Vân, ngươi nhập ma!”

Hắn nên nghĩ đến từ sớm, trong cơ thể Yến Như Vân có vô số cổ linh khí không thuộc về hắn, mà là…… Hắn dùng Phệ Tiên Ấn hấp thu linh khí của các đệ tử trên Mê Vụ Sơn, sở dĩ hắn bị thương, là vì ma khí và linh khí trong cơ thể tranh chấp với nhau, cuối cùng linh khí bị ma khí đồng hóa.

Hắn sớm nên nghĩ đến, cũng bởi vì biết tới sự tồn tại của 《 Phệ Tiên Ấn 》, mới bỏ qua những chi tiết khác thường này, lại còn trong lúc Đỗ Kiếm Trì và Bách Lý Liên Giang bị nhốt chủ động đi chữa vết thương cho Yến Như Vân……

Yến Như Vân nhoẻn miệng cười, nói: “Đệ tử không nhập ma, sao có thể sống sót trở về gặp lại sư tôn?”

Tề Tiêu rút kiếm chỉ vào Yến Như Vân, mũi kiếm phản xạ ánh sáng lạnh lẽo thiêu đốt đôi mắt hắn đến phát đau: “Vậy tại sao ngươi lại nhốt Đỗ phong chủ và Liên Giang ở đây?”


Yến Như Vân tiến thẳng tới trước mũi kiếm, rũ mắt nhìn lướt qua, nghiêng đầu cười nói: “Đệ tử nói rồi, đều là lỗi của sư tôn, có sư đệ và Đỗ Kiếm Trì lại thêm Liễu chưởng môn ở đây, làm sao sư tôn chịu để ý tới đệ tử? Đệ tử vốn định mang bọn họ rời xa Mê Vụ Sơn là xong việc, sư tôn lại nói chờ Đỗ Kiếm Trì và sư đệ trở về, sẽ để ta dọn qua Vấn Kiếm Phong.” Nói tới đây, ý cười trên môi càng thêm sáng lạn: “Sư tôn lại lừa gạt ta, nhưng ta không muốn động thủ với sư tôn, chỉ có thể ra tay với những kẻ không có ý tốt muốn tách ta ra khỏi sư tôn. À, hiện giờ bọn họ làm hư chuyện tốt của ta, sư tôn nói xem, ta nên trừng phạt bọn họ như thế nào đây?”

Trận ngụy biện này khiến Tề Tiêu nghẹn họng nhìn trân trối, còn may hắn không có bị ý tứ mập mờ trong lời nói của Yến Như Vân mê hoặc tâm trí, nhanh chóng bắt được một chút dấu vết để lại: “Lúc đó ta rõ ràng có bố trí kết giới, tại sao ngươi……”

Không, hiện tại nói cái này không có ý nghĩa ——

Tâm niệm Tề Tiêu vừa chuyển, vội vàng giải thích: “Ta tuyệt đối không lừa gạt ngươi, đồng ý với Đỗ Kiếm Trì chỉ là kế sách tạm thời để hắn an tâm xuống núi đi bí cảnh ——”

—— có sư đệ và Đỗ Kiếm Trì lại thêm Liễu chưởng môn ở đây, làm sao sư tôn chịu để ý tới đệ tử?

Một cái ý niệm kinh hãi chợt lóe lên, Tề Tiêu không thể tin được, nhưng trong lời nói của Yến Như Vân lại ngầm mang theo ý tứ này, toàn thân hắn phát run, run giọng nói: “Bí cảnh…… Vốn không có bí cảnh gì hết, là ngươi cố ý đẩy Kiếm Trì và Liên Giang rời khỏi……”

Là Liễu Trang tự mình viết thư tay chọn ra ứng cử viên, hắn và Đỗ Kiếm Trì còn cảm thấy việc này quá mức cổ quái còn cùng nhau đến gặp Liễu Trang, nếu không phải Liễu Trang chính miệng thừa nhận chuyện bí cảnh, bọn họ sao có thể bị mắc lừa? Sau đó Liễu Trang lập tức bế quan, là thật sự bế quan hay là…… Đã gặp độc thủ?

Mũi kiếm của Tề Tiêu chấn động: “Liễu chưởng môn ở đâu, rốt cuộc ngươi đã làm cái gì!”

“Sư tôn yên tâm, Liễu chưởng môn ở một nơi rất an toàn, sư tôn và hắn có quan hệ thân thiết, đệ tử tất nhiên sẽ không lấy tính mạng của hắn, chỉ để bọn họ không còn xuất hiện chướng mắt ở trước mặt ta và sư tôn mà thôi.”


Yến Như Vân lại tiến lên một bước, dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm đang chỉ vào ngực mình, nói: “Đệ tử đem những gì có thể nói đều nói ra hết, sư tôn lại không chịu thẳng thắn với ta, trước sau vẫn dùng bàn tay giấu ở phía sau lưng phá kết giới của ta……”

Tề Tiêu quả thật một bên nói chuyện kéo dài thời gian một bên giấu tay ở sau lưng ngưng tụ linh khí tìm kiếm điểm yếu của kết giới để thừa cơ đột phá, không nghĩ tới sớm đã bị Yến Như Vân nhìn thấu, lập tức không còn che dấu, linh khí cuồng bạo thoát khỏi tay hắn đánh vào phía trên kết giới, nương theo cổ xung lực này, bội kiếm hướng về phía trước đâm tới!

Yến Như Vân đã luyện thành 《 Phệ Tiên Ấn 》, hút không biết bao nhiêu tu vi của ma tu, bao gồm cả tu vi của Đỗ Kiếm Trì, Liễu Trang, Bách Lý Liên Giang và các tu sĩ trên Mê Vụ Sơn, thực lực khó mà đánh giá, Tề Tiêu nóng lòng cứu người không dám khinh địch, một kiếm này dùng hết toàn lực, trăm triệu lần không ngờ tới Yến Như Vân lại không hề tránh né, chỉ dùng hai ngón tay ngăn cản, rất nhanh mũi kiếm thoát khỏi cảnh bị hai ngón tay giam cầm mà vạch ra một con đường máu, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, mũi kiếm hoàn toàn đâm vào giữa áo đen!

Tề Tiêu chỉ nghĩ bức lui hắn, nào biết hắn dùng thân đi đón kiếm, mũi kiếm truyền về xúc cảm rõ ràng nói cho Tề Tiêu biết một kiếm này đã đâm vào thịt, vội vàng thu thế rút kiếm trở lại đồng thời xoay người đem dư kình bổ vào phía trên kết giới, oanh một tiếng vang lớn, tĩnh thất lần lượt hai lần gặp đòn nghiêm trọng, một vết nứt giống như một con rắn từ dưới chân tường bò lên trên, tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên chứng tỏ kết giới đã phá. Lại nhìn Yến Như Vân, khóe miệng chảy máu, thân hình loạng choạng che lại ngực chậm rãi quỳ một gối xuống đất, trận văn màu đỏ trên pháp y phát ra ánh sáng nhợt nhạt, lập tức tiêu tán.

Tề Tiêu ngay tức khắc cắm kiếm ngay bên cạnh rồi cúi người đi đỡ, trong lòng vừa kinh hãi lại vừa đau, giận dữ trách mắng: “Vì sao ngươi không tránh né!”

Yến Như Vân trở tay nắm chặt cánh tay Tề Tiêu, tay còn lại che vết thương trên ngực đang chảy máu ào ạt. Lúc trước vì ép Đỗ Kiếm Trì phi thư, lại không muốn tổn thương đến tính mạng của Đỗ Kiếm Trì, trong lúc đọ sức bị chút vết thương, tiếp theo đó ma khí trong cơ thể cắn trả dẫn đến vết thương cũ tái phát, hắn gượng chống đỡ tiễn Tề Tiêu đi, không nghĩ tới Tề Tiêu lại một mình tới Vấn Kiếm Phong, trong lòng biết là hành động đã bại lộ, lúc đuổi tới Vấn Kiếm Phong thì khí huyết đã cuồn cuộn hơi thở không xong, lại ăn của Tề Tiêu một kiếm ngay ngực…… Trong mắt hắn toàn là một mảnh huyết hồng, không chịu đề cập tới những khúc mắc này, cười nói thê thảm: “Ta không muốn động thủ với sư tôn.”

Bên trong tĩnh thất hoang phế phía sau lưng truyền tới tiếng động, Vấn Kiếm Phong lập tức nhiều thêm mười một đạo linh tức, bất kể là Đỗ Kiếm Trì hay là Bách Lý Liên Giang hay là chín tên đệ tử Mê Vụ Sơn còn lại, đều là hơi thở khỏe mạnh, không có dấu hiệu bị thương, so với hơi thở hỗn loạn của Yến Như Vân tức khắc đối lập rõ ràng.

“Ngươi……” Cổ họng Tề Tiêu tắc nghẽn, lời nói chưa ra khỏi miệng, bỗng nhiên bị người lôi kéo một phát nghiêng về phía trước, một đôi môi lành lạnh đã dán trên môi hắn!

Khẽ hôn xong, Yến Như Vân mất hết sức lực trượt đến bờ vai của Tề Tiêu, chịu đựng ngũ tạng đau nhức giống như bị vỡ vụn, nói: “Sư tôn coi trọng bọn họ…… Đồ nhi tất nhiên là, tất nhiên là sẽ không đả thương bọn họ, nhưng mà ta mới trở về...... Sư tôn liền muốn đuổi ta đi, sư tôn thích bọn họ...... Duy nhất, chỉ duy nhất là không thích ta, ta chỉ có thể đuổi tất cả bọn họ đi, để ở trước mặt sư tôn...... Chỉ có một mình ta, ta biết là ta làm sai, ta chỉ muốn…… Trở về mấy năm trước, Vân Tiêu Phong chỉ có ta và sư tôn...... Và còn, muốn cầu xin sư tôn lại cho ta một lần cơ hội...... Sư đệ vì sư tôn làm, ta cũng có thể làm…… Ta có thể làm được càng tốt hơn, nhưng mà sư tôn trước sau...... Trước sau……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui