Tự Mình Đa Tình

Lần đầu tiên Yến Như Vân gặp Bách Lý Liên Giang chính là trong tiểu viện này.

Khi đó Bách Lý Liên Giang mặc một thân áo trắng sạch sẽ, vẻ mặt ngây thơ trong sáng, cứ như tiểu công tử con nhà quyền quý rất được người ta sủng ái.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Yến Như Vân đối với Bách Lý Liên Giang có ấn tượng rất tốt.

Ngay sau đó, hắn lập tức biết được Bách Lý Liên Giang là đệ tử mà Tề Tiêu mới thu, là sư đệ của hắn, lại nhìn lần nữa, ánh mắt trong vô thức có chút không hài lòng —— ở trong lòng hắn, người có thể cùng hắn chung một sư môn, không nói tới ưu tú, cũng tuyệt đối không thể quá kém.

Hắn nhân lúc tặng cây sáo để kiểm chứng, trước năm mười bốn tuổi linh mạch của hắn bị trở ngại, chân chính bắt đầu tu luyện là sau mười bốn tuổi, hắn dùng thời gian một tháng ngắn ngủn đạt được Trúc Cơ, từ đó tu vi từng bước nhảy vọt. Bách Lý Liên Giang thoạt nhìn đã mười lăm mười sáu tuổi, khó khăn lắm mới Trúc Cơ, thực lực cỡ này, thật sự là không lọt được vào mắt hắn. Hắn đồng thời thất vọng, lại ẩn dấu chút kiêu căng—— không sợ sư tôn thu nhiều đệ tử, bởi vì hắn vĩnh viễn là đệ tử đắc ý nhất của sư tôn.

Sau đó hắn nghe được từ nhiều nguồn tin khác nhau mới biết được Tề Tiêu vì tiểu sư đệ không nên thân này tức giận đến nỗi chặt một tay của phong chủ Luyện Khí Phong, không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ vị tiểu sư đệ này có chỗ nào hơn người, khiến cho sư tôn che chở như vậy? Vì thế dần dần để ý tới Bách Lý Liên Giang.

Cẩn thận lưu ý rồi, hắn mới phát hiện tiểu sư đệ quả thật có chỗ hơn người.

Không riêng gì sư tôn yêu quý hắn càng lúc càng sâu, ngay cả hai tên đệ tử tạp dịch trong viện đối với hắn đều khen không dứt miệng, lúc nhắc tới chuyện xưa của hắn, Lư Nguyệt nói mà nước mắt lưng tròng, hận sao chính mình không thể cầm kiếm xông vào Luyện Khí Phong chém đám súc sinh kia, ngay cả Lục Dao mắt cao hơn đầu khi nhắc tới tiểu sư đệ này, cũng phải khen một câu.

Bình tĩnh mà suy xét, từng bị oan khuất như vậy, có được tu vi giống như hiện tại cũng chẳng có gì lạ. Yến Như Vân nhớ lại lúc mới gặp Bách Lý Liên Giang, đối phương có một ánh mắt đơn thuần và biểu tình ngây thơ, lại nhớ tới chính mình trước năm mười bốn tuổi gặp đủ trắc trở khiến mình chịu không ít ảnh hưởng, không khỏi tán thưởng hắn có tâm tính kỳ giai, hổ thẹn mình không thể nào bằng.


Lúc này sâu tận đáy lòng Yến Như Vân mới chịu nhận Bách Lý Liên Giang là sư đệ, bởi vậy sinh ra ý định tặng đao kiếm cho hắn.

Rất nhanh sau đó, Bách Lý Liên Giang lại mang đến cho hắn một bất ngờ, mới không gặp một thời gian ngắn, tu vi của Bách Lý Liên Giang tăng lên như diều gặp gió, trong thời gian ngắn ngủn đã đuổi kịp và vượt qua rất nhiều đệ tử cùng tuổi tu hành rất nhiều năm so với hắn, có thể nói là thiên phú dị bẩm.

Đến tận đây, Yến Như Vân đã cực kỳ hài lòng sư đệ này của mình, cho rằng hắn có tư cách thay thế mình ở bên người sư tôn.

Tuy nhiên, hắn đã đánh giá sai dục vọng chiếm hữu của bản thân đối với sư tôn.

Yến Như Vân không muốn giận chó đánh mèo sang người khác, nhưng mỗi khi sư tôn biểu hiện thiên vị đối với Bách Lý Liên Giang hết lần này tới lần khác, lòng hắn sinh ra bất mãn.

Lại là Bách Lý Liên Giang.

Trước kia, mỗi khi hắn cảm thấy Tề Tiêu đối với Bách Lý Liên Giang quá tốt, liền mang 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 ra an ủi mình —— sư tôn vì hắn đi tìm tuyệt thế công pháp như vậy, chứng minh địa vị của hắn ở trong mắt sư tôn là đặc biệt.

Nhưng hiện tại, chút đặc biệt duy nhất này, cũng sắp bị Bách Lý Liên Giang cướp đi.

Mà sư tôn lạnh nhạt hắn đã lâu hiện giờ lại vì Bách Lý Liên Giang mới đến tìm hắn.

Đến lúc này, thứ cảm xúc không cam lòng hắn cố gắng đè nén rốt cuộc từ một ngọn lửa nho nhỏ đã bùng cháy khắp toàn thân, khơi dậy ác niệm trong lòng hắn.

Yến Như Vân chậm rãi thở ra một hơi, bàn tay giấu ở sau người siết chặt, nói: “Sư tôn tới tìm đồ nhi, là vì muốn giúp sư đệ tìm công pháp sao?”

Tề Tiêu phát giác ngữ khí của Yến Như Vân không đúng lắm, căng da đầu mà nói: “Đúng vậy.”

“Sư tôn muốn cho sư đệ học đao?”

“……” Tề Tiêu không muốn để lộ quá nhiều, trả lời qua loa lấy lệ: “Liên Giang vừa gặp đao này đã cảm thấy thân thiết, hẳn là trời sinh hắn là người luyện đao.”


“Sư tôn muốn đến đảo Già Lam vì sư đệ tìm một quyển đao phổ?”

Một hỏi một đáp, Yến Như Vân từng bước ép sát, Tề Tiêu có chút ăn không tiêu, có ý muốn rời đi, nói: “Có điều ngươi đã không nhớ rõ ——”

“Sư tôn, đồ nhi nguyện ý đi cùng sư tôn và sư đệ, ta nhất định dốc hết sức lực, giúp sư đệ tìm được công pháp.” Yến Như Vân cướp lời.

“Vậy……”

“Từ Mê Vụ Sơn đi đảo Già Lam trên đường có rất nhiều ngã rẽ, đồ nhi cũng nhờ ngẫu nhiên mới đến đó được, nếu sư tôn và sư đệ không có chuẩn bị, chỉ sợ muốn tới nơi đó sẽ tốn không ít thời gian. Ta thấy 《 Kinh Hồng Kiếm 》 của sư đệ đã có chút thành tựu, sư đệ trời sinh thông minh, chờ tới thời gian cấm túc của sư tôn kết thúc, sư đệ chắc là đã đem 《 Kinh Hồng Kiếm 》 luyện đến xuất thần nhập hóa, đến lúc đó……” Yến Như Vân nói: “Nếu không thể mau chóng tìm được công pháp, chỉ e lại chậm trễ sư đệ.”

Đánh rắn phải đánh ngay đầu, mấy lời này quả thật đã đánh trúng đầu quả tim của Tề Tiêu, một tấc cũng không kém, đây đúng là chỗ hắn đang lo lắng.

Tề Tiêu: “……”

Yến Như Vân ép hỏi: “Sư tôn cảm thấy như thế nào?”

Tề Tiêu vốn định giãy giụa lúc này liền từ bỏ chống cự, thở dài một hơi, nói: “Tới lúc đó vất vả cho ngươi rồi.”

Đôi mày Yến Như Vân giãn ra, hắn nở một nụ cười, nói: “Cảm ơn sư tôn.”


Rõ ràng là làm phiền Yến Như Vân dẫn đường, ngược lại hắn còn nói lời cảm tạ, giống như hắn có thể cùng đi với bọn họ là một chuyện vô cùng tốt đẹp.

Đã từng trải qua bị lừa, Tề Tiêu đối với lời nói của Yến Như Vân không dám lại tin tưởng, cũng không đi suy đoán hắn là thiệt tình hay giả ý, vội vàng nói được, rồi lập tức rời viện của Yến Như Vân.

Tề Tiêu cơ hồ là trốn trở về chỗ ở của mình, hắn mang Tu La Đao vứt cho Bách Lý Liên Giang còn đang ở trong viện luyện kiếm, dưới ánh mắt kinh ngạc của Bách Lý Liên Giang bước nhanh vào nhà, sau đó đóng sầm cửa lại.

Tề Tiêu cảm nhận sâu sắc là mình quá mức vô dụng, cho đến nay, hắn vẫn còn vì một câu nói không đầu không cuối, không chút cảm xúc của Yến Như Vân mà động tâm.

Hắn đi đến mép giường và ngồi xuống, nâng lên cánh tay chính mình vừa rồi dưới tình thế cấp bách bắt lấy tay của Yến Như Vân, ngưng thần để tỉnh táo, vẫn còn cảm giác được hơi thở thuộc về Yến Như Vân, cho dù cách xa nhau mấy dặm, lại tựa như gần trong gang tấc.

Tề Tiêu ấn mạnh bàn tay xuống giường, cưỡng ép mình không nghe thấy giọng của Yến Như Vân, cũng không cảm giác hơi thở của hắn, tĩnh tọa một lát, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài cửa, dặn dò Bách Lý Liên Giang vài câu, liền ngự kiếm đi tới tĩnh thất của mình.

Trước vì cố tình tránh né, sau vì sắp phải đến nơi xa mà chuẩn bị, Tề Tiêu lúc này đây bế quan, trực tiếp ở bên trong tĩnh thất trãi qua sáu tháng.

Một năm cấm túc đã hết, Tề Tiêu vừa xuất quan trước tiên là đi gặp chưởng môn Mê Vụ Sơn Liễu Trang để thông báo, lại đi Vấn Kiếm Phong từ biệt Đỗ Kiếm Trì, tiếp đó nghỉ ngơi chỉnh đốn chuẩn bị sẵn sàng. Ba ngày sau, hắn mang theo Yến Như Vân và Bách Lý Liên Giang, cùng nhau xuống núi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui