Thấy sắc lang là phải tung cú đá nha!
Kể từ khi Phan thợ rèn từ hôn, Mạc Tiểu Bảo mỗi ngày không phải cắm đầu làm việc thì cũng chạy đến nhà của người bạn thân nhất là Lâm ca nhi.
Trước đó cậu đã đồng ý làm bộ quần áo cho Bùi Thiệu Nhung và để vải dệt ở nhà Lâm ca nhi, vì sợ mang về sẽ bị cha cậu phát hiện ra, đến lúc đó vải dệt không còn mà còn phải gặp rắc rối.
Tận dụng thời gian rảnh rỗi mỗi ngày, Mạc Tiểu Bảo trốn ở nhà Lâm ca nhi để tăng tốc may quần áo cho Bùi Thiệu Nhung, còn may thêm cho hắn một đôi giày.
"A Bảo, ngươi muốn làm thêm đôi giày cho hắn hả? Ngươi biết chân hắn lớn cỡ nào sao?" Lâm ca nhi ngạc nhiên khi thấy A Bảo định làm giày cho Bùi Thiệu Nhung.
"Ta không biết.....Ta đoán thôi......!Làm một bộ quần áo cũng chưa tới 3 quan tiền, ta, ta muốn làm thêm nhiều thứ để cho hắn yên tâm bỏ tiền thôi...."
Mạc Tiểu Bảo cúi đầu cầm đế giày, mặt đỏ bừng, ánh mắt lập loè không dám nhìn Lâm ca nhi, lắp bắp giải thích.
Ở trong thôn, địa vị của ca nhi ngang bằng với cô nương, ngoài việc xuống ruộng làm việc như nam nhân, công việc của nữ nhân ở trong nhà ca nhi cũng phải biết.
Mạc Tiểu Bảo từ nhỏ đã làm việc nhà, tài may vá cũng không tệ, bộ quần áo và đôi giày đều đã hoàn thành sau nửa tháng.
Sau khi quần áo được chuẩn bị xong, Mạc Tiểu Bảo muốn đưa cho Bùi Thiệu Nhung, nhưng cậu là một ca nhi chưa lập gia đình, vì vậy cậu cũng xấu hổ khi đến nhà của Bùi Thiệu Nhung.
Khi biết Bùi Thiệu Nhung lên núi săn thú, Mạc Tiểu Bảo nghĩ đến những người trên đường xuống núi, để họ đưa đồ cho Bùi Thiệu Nhung mà không bị người trong thôn nhìn thấy và đàm tiếu.
Ai mà biết lần này Bùi Thiệu Nhung lại đi lên núi lâu như vậy, Mạc Tiểu Bảo đã đợi ở đây rất nhiều ngày, mỗi lần đều thất vọng mà đi về, hôm nay còn gặp phải Nhị Cẩu Tử.
Nhị Cẩu Tử này là một tên hỗn trướng có tiếng ở trong thôn, suốt ngày ăn chơi lười biếng, lại còn háo sắc, chỉ cần mấy ca nhi hay cô nương đi một mình mà bị gã nhìn thấy, gã sẽ xông lên trêu chọc, còn động tay động chân nữa.
Trên thực tế, không phải là trùng hợp mà gặp phải Nhị Cẩu Tử, mấy ngày nay Mạc Tiểu Bảo đều chạy lên con đường núi phía sau, đã sớm bị Nhị Cẩu Tử nhìn thấy.
Vốn tưởng rằng con đường núi này không có người đi ngang qua, lại thấy Mạc Tiểu Bảo có vài phần tư sắc, lá gan của Nhị Cẩu Tử liền lớn hơn.
Hôm nay tới thời gian mà Mạc Tiểu Bảo đi đến đường núi, Nhị Cẩu Tử liền lén lút đi theo cậu, hi hi ha ha bắt đầu đùa bỡn, thậm chí còn lợi dụng động chân động tay, khiến Mạc Tiểu Bảo tức giận lên.
Mặc dù là mang thanh danh xấu ở trong thôn, nhưng mà cậu là một ca nhi đứng đắn, ngây thơ và chưa lập gia đình, làm sao cậu có thể chịu đựng được sự quấy rối của Nhị Cẩu Tử.
Mạc Tiểu Bảo không phải là ca nhi đặc biệt ôn nhu, nhưng ở trong thôn cũng không có nhiều cô nương hay ca nhi ôn nhu, đa số đều là những người vô tư, hấp tấp, hay nói thẳng.
Khó chịu về sự đùa giỡn của Nhị Cẩu Tử, Mạc Tiểu Bảo rất chán ghét nên đã rút cái rìu mà cha Mạc đã đưa cho cậu để chặt củi, sẵn sàng hù dọa Nhị Cẩu Tử.
Nhưng ai biết Nhị Cẩu Tử là một tên vô lại như vậy, kết luận cậu không dám động thủ chém người, quyết tâm khi dễ cậu.
Vào thời khắc mấu chốt này, Bùi Thiệu Nhung vừa xuống núi đã thấy Nhị Cẩu Tử bắt lấy tay của Mạc Tiểu Bảo, liền bị Bùi Thiệu Nhung đá bay!
Nhìn thấy Bùi Thiệu Nhung xuất hiện, Mạc Tiểu Bảo liền cảm thấy trong lòng ủy khuất vì một lý do nào đó, nhịn không được liền khóc lên.
"Hu hu hu, Bùi đại ca, Nhị Cẩu Tử khi dễ ta, ngươi đánh hắn, giúp ta đánh hắn, hắn là tên khốn có bệnh đó....."
Mạc Tiểu Bảo khóc lóc, hai mắt đỏ bừng nhìn Bùi Thiệu Nhung, giống như là cún con nhìn hắn vậy, nước mắt ủy khuất không ngừng rơi xuống."
"Đừng khóc mà......"
Bị Mạc Tiểu Bảo nước mắt lưng tròng nhìn đến, Bùi Thiệu Nhung cảm thấy trong lòng có chút mềm mại, không khỏi nhẹ giọng an ủi, vỗ vỗ vai Mạc Tiểu Bảo, sau đó trầm mặt đi về phía Nhị Cẩu Tử.
Vừa rồi bị đá một cái, Nhị Cẩu Tử liền hoảng sợ, hồi nãy gã chính là thừa dịp không có ai mới dám làm càn với Mạc Tiểu Bảo.
Bây giờ gã bị Bùi Thiệu Nhung đá lăn một cái, dũng khí vừa rồi đã biến mất, nhìn thấy Bùi Thiệu Nhung cao lớn đi về phía gã, Nhị Cẩu Tử sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
"Huynh, huynh đệ, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, ta chỉ trên đùa cậu ta một chút, làm sao biết cậu ta không biết nói đùa.....Ta gì cũng chưa làm, chưa làm......"
Nhị Cẩu Tử run rẩy lùi lại phía sau, gã biết người trước mặt gã là ai, chính là nam nhân Bùi gì đó mới chuyển đến thôn.
Người này ngày thường có vẻ ngoài ôn hòa, tốt bụng nhưng khi nhìn mái tóc ngắn thì tưởng là hòa thượng hoàn tục, nhưng hóa ra lại là một thợ săn.
Người trong thôn đã mấy lần nhìn thấy hắn từ trong núi mang theo rất nhiều con mồi, thân thủ nhất định lợi hại, vóc dáng cao lớn cường tráng của hắn chắc là không thể đánh bại hắn!
"Hiểu lầm? Ồ, vậy thì tiếp tục hiểu lầm đi........"
Bùi Thiệu Nhung mỉm cười nhìn chằm chằm Nhị Cẩu Tử, trông vẫn ôn hòa như mọi khi, nhưng Nhị Cẩu Tử cảm thấy hơi sợ hãi.
Trước mặt tối sầm, Bùi Thiệu Nhung đã túm lấy quần áo đem gã nhấc bổng lên, dùng tay tác động vật lý vào mặt gã ta.
"A ——"
Nhị Cẩu Tử hét thảm một lần nữa, nhưng trước khi gã ta phản ứng lại, cú đấm thứ hai và cú đấm thứ ba lại đáp xuống cơ thể gã ta, gã hét lên đau đớn.
Bùi Thiệu Nhung đã trở lại từ mạt thế và biển máu, thân thủ của hắn được luyện từ giết mấy ngàn tang thi cùng với địch nhân của hắn.
Hắn hiểu rõ những điểm yếu trên cơ thể con người, nơi nào để đánh chết và nơi nào đánh đau nhất, đặc biệt là chặt đầu, hắn thậm chí còn điêu luyện hơn một đao phủ nha môn.
Trên thực tế, không chỉ Bùi Thiệu Nhung mà tất cả những ai sống trong mạt thế đều có thể lực và kinh nghiệm chiến đấu, thậm chí một đứa trẻ vài tuổi cũng có thể một mình tiêu diệt tang thi sau thời gian dài huấn luyện.
Nhị Cẩu Tử là người đã kiệt quệ vì nghiện rượu và sắc tình, hoàn toàn không phải là đối thủ của Bùi Thiệu Nhung, gã cảm thấy mình sắp bị đánh chết.
"Tha mạng, hảo huynh đệ tha mạng, đừng đánh nữa......!Muốn chết người......!Tha...!Tha mạng......"
Nhị Cẩu Tử lúc này trên mặt chảy đầy máu, không biết cơ thể bầm tím đến mức nào, gãy mấy cái răng, không ngừng cầu xin lòng thương xót.
Bùi Thiệu Nhung nhìn bộ dáng của gã, cảm thấy không sai biệt lắm, nếu tiếp tục đánh nữa, e rằng Nhị Cẩu Tử sẽ không chịu được mấy cú đấm nữa, giơ chân đá gã ra rồi mới dừng lại.
"Cút, sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi, thấy tới đâu liền đánh tới đó!"
So với ôn hòa, Bùi Thiệu Nhung thực sự thích sự hung ác và kiêu ngạo, sự kiêu ngạo của hắn hình thành khi hắn là một phú nhị đại trước mạt thế, sự hung ác của hắn hình thành khi hắn quen với việc giết tang thi sau mạt thế, khắc sâu đến xương cốt không thay đổi được.
Nhị Cẩu Tử sớm sợ bị đánh, không dám nói trả thù với Bùi Thiệu Nhung, té lộn nhào nhanh chóng rời đi.
Khi Nhị Cẩu Tử chạy đi, Bùi Thiệu Nhung vỗ vỗ quần áo, xoay người đi về phía Mạc Tiểu Bảo, nhìn thấy cậu đang ngây người nhìn hắn với giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt, hắn không khỏi mỉm cười.
"Gã đi rồi, sau này đừng nói lý với gã, trực tiếp đánh gã là được, gã sẽ không dám khi dễ ngươi......"
Trong khi nói chuyện, hắn đưa tay ra lau nước mắt trên mặt Mạc Tiểu Bảo, sau khi làm xong việc này, Bùi Thiệu Nhung mới nhận ra hắn có vẻ thất lễ, A Bảo là một ca nhi, sờ vào mặt cậu cũng giống như chạm vào mặt con gái.
Quả nhiên, vừa rồi Mạc Tiểu Bảo vẫn còn đang mê man, sau đó mới định thần lại mà lùi lại một bước, mặt đỏ bừng bừng, nhìn Bùi Thiệu Nhung không biết làm sao.
"Khụ khụ...!Thực xin lỗi, ta không cố ý, ừm, sao ngươi lại đến chạy tới đây một mình?"
Bùi Thiệu Nhung ho khan để che đậy sự xấu hổ của mình, hắn không phải là người ở nơi này, nên dễ dàng quên mất ca nhi không thể tùy tiện chạm vào, đây rõ ràng là một nam nhân, không phải là có thêm năng lực sinh ra em bé sao, vì vậy địa vị của họ dường như giống với nữ nhân vậy.
"......! Ta, Bùi đại ca, ta tới đưa quần áo cho ngươi, ở trong thôn ta không tiện đi đến nhà của ngươi, may quần áo cho ngươi không nên......!không nên để cho người trong thôn biết......."
Mạc Tiểu Bảo ngượng ngùng đưa gói hàng cho Bùi Thiệu Nhung, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi về nhà thử xem có vừa hay không? Nếu không vừa, ta sẽ sửa lại cho ngươi......."
"Quần áo đã may xong rồi?"Bùi Thiệu Nhung vui vẻ cầm lấy gói vải, mở ra ngay lập tức, thấy còn có thêm một đôi giày vải, nụ cười trên mặt càng sâu.
Đến cổ đại lâu như vậy, hắn đều mang giày thể thao hiện đại, tuy rằng giày thể thao dễ đi, nhưng hắn cũng muốn thử đôi giày vải ở cổ đại này.
Là một người hiện đại, vì hắn ăn uống đầy đủ quanh năm, phát triển quá tốt và bàn chân quá lớn, rất khó để mua được một đôi giày đúng kích cỡ ở trong trấn, trừ khi là được làm theo đơn đặt hàng.
Nhìn trái nhìn phải đôi giày vải mà Mạc Tiểu Bảo đã làm, Bùi Thiệu Nhung rất hài lòng, tuy là chưa có thử qua, nhưng nhìn kích cỡ của đôi giày hắn cảm thấy vừa với bàn chân của hắn.
"A Bảo, cám ơn ngươi, ta rất thích bộ quần áo và đôi giày này, may đẹp lắm..."
Bùi Thiệu Nhung khen ngợi từ tận đáy lòng, tay nghề thủ công của bộ quần áo và đôi giày này thực sự không thể diễn tả được, chúng thậm chí còn tốt hơn những bộ quần áo đặt may ở các tiệm vải xa hoa trước đây.
Mặc dù hiệu suất của những đồ vật làm bằng thủ công không bằng máy móc, nhưng các chi tiết cũng không kém so với máy móc.
"Không cần cảm ơn ta, chỉ là may một bộ quần áo và đôi giày, còn chưa đáng giá tiền công mà ngươi đã đưa cho ta......." Nhìn thấy Bùi Thiệu Nhung thích, trong lòng Mạc Tiểu Bảo cũng rất vui.
Nói đến 3 quan tiền công, Bùi Thiệu Nhung nghĩ đến hôn sự của Mạc Tiểu Bảo, lại nghĩ đến Phan thợ rèn, mở miệng hỏi.
"Đúng rồi, A Bảo, hôn sự của ngươi không có vấn đề gì đi? Phan thợ rèn có đến nhà của ngươi gây phiền toái gì không?"
Mặc dù lúc đó đã đe dọa và tẩn Phan thợ rèn một trận, nhưng không chừng trong lòng Phan thợ rèn không phục sẽ quay lại trả thù, hắn đã rời đi hơn nửa tháng không biết có chuyện gì xảy ra hay không.
Nghe thấy Bùi Thiệu Nhung quan tâm đến chuyện hôn nhân của mình, mặt Mạc Tiểu Bảo lại đỏ lên "Không có, Phan gia không có đến nhà của ta, cha ta cũng không tìm hôn sự cho ta nữa....." Hơn nữa bây giờ không có nam nhân nào muốn cậu cả.
"Không tới thì tốt....." Bùi Thiệu Nhung gật đầu nói "Cha ngươi không tìm hôn sự cho ngươi cũng không sao, ngươi còn nhỏ, mới mười tám thôi......." Ngươi mới vừa thành niên mà thôi!
"........" Mạc Tiểu Bảo nhìn chằm chằm Bùi Thiệu Nhung không nói nên lời, mười tám tuổi mà còn nhỏ, Lâm ca nhi bằng tuổi cậu đã sinh con rồi đó......
Nhưng khi nhìn Bùi Thiệu Nhung, Mạc Tiểu Bảo lại có chút ngượng ngùng, trái tim đập loạn xạ lên.
"Bùi, Bùi đại ca, ta đi ra ngoài lâu rồi, đến lúc phải đi về, ngươi thử quần áo và đôi giày ở nhà đi, nếu có sửa cái gì thì có thể tìm ta....."
Sau khi nói xong, Mạc Tiểu Bảo ngại ngùng nhìn thoáng qua Bùi Thiệu Nhung, rồi xoay người hấp tấp rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...