Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại Ngôn Tình


Ngoài những đồ dùng hàng ngày này, còn có một số vũ khí như dao găm, trường đao,… Cô còn tình cờ nhìn thấy một cây cung treo trên tường, định đi lên xem thử, mà hình như chủ tiệm đã nhận ra có người đến.

“Khách quan, không biết ngài cần cái gì.

” Người đi ra là một phụ nhân trung niên, có thể nghe thấy bên trong còn vang lên tiếng búa nện sắt bang bang, thợ rèn bên trong hẳn là còn đang bận rộn.

"Đại nương, cây cung này bán thế nào?" Cây cung làm bằng gỗ, nhìn thấy nó ở trong cửa hàng đồ sắt đúng là ngoài ý muốn.

Hơn nữa nhìn chất gỗ đúng là gỗ tốt, chẳng qua cô không biết là gỗ gì, thử kéo nhưng dù có dùng hết sức chỉ kéo được một nửa, muốn kéo ra toàn bộ thì chỉ sợ cô phải lấy ra sức lực gấp đôi mới được.

"Cô nương mạnh thật đấy, cung này là lão đầu tử nhà ta vô tình nhặt được, ta phải hỏi hắn mới được.

” Thấy cô có thể kéo được dây cung, dù chỉ kéo được một nửa cũng đã không tồi rồi, đại nương cảm thán.

“Được.

” Khỉ Quả không tự hào vì chuyện này, đại nương vén màn đi vào phía trong.

Một lát sau, tiếng búa rèn sắt ngừng lại.


Một đại hán cao lớn vạm vỡ đi ra, ống tay áo xắn cao lộ ra bắp thịt rắn chắc trên cánh tay, vẻ mặt cương nghị: "Ngươi muốn mua cây cung này?"“Đúng vậy.

” Khỉ Quả gật đầu.

“Ngươi có thể kéo cung sao?” Đại hán nhìn tay nhỏ chân nhỏ của cô, không khỏi nhíu mày.

“Hiện tại không thể kéo được toàn bộ, nhưng sau này nhất định có thể.

” Khỉ Quả thử lại một lần nữa, nhưng vẫn chỉ là kéo được một nửa.

“Năm mươi lượng, ngươi cầm đi.

” Đại hán cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, lấy ra một bao đựng tên, bên trong có hai mươi mũi tên rồi nói.

“Này có hơi đắt.

” Hai mắt Khỉ Quả trừng lớn, tuy rằng vũ khí bình thường đúng là hơi đắt nhưng cũng không đến nỗi một cây cung giá năm mươi lượng đi, cũng không phải thần binh lợi khí gì mà.

“Không mặc cả.


” Đại hán cũng không tức giận, trực tiếp cất ống tên, chuẩn bị đi lấy cung đi.

“Chờ một chút, ta muốn.

” Khỉ Quả không biết vì sao cảm thấy cô nên mua, liền móc ra một tờ ngân phiếu năm mươi lượng đưa qua.

“Vậy ngươi phải cất mấy mũi tên này cho tốt vào, những mũi tên này và cung tên là cùng một bộ đấy.

” Đại hán cũng không giận, nhận lấy ngân phiếu đưa cho phụ nhân bên người, đưa bao đựng tên cho cô.

Khỉ Quả nhận lấy bao đựng tên đeo lên lưng, cầm lấy cây cung, chào tạm biệt rồi rời đi, quay trở lại khách điếm, phát hiện Kỳ Hạc vẫn còn đang ngủ, tính toàn thời gian cũng gần đến giờ thân(5 – 7h chiều), thời gian nơi này trái lại không khác Hoa quốc cổ đại bao nhiêu.

Không biết thế giới này xảy ra chuyện gì.

Theo địa hình mà xem thì không phải trái đất, nhưng nền văn hóa và sự phát triển lại giống với Hoa quốc trên trái đất, cũng không thể là thế giới song song của trái đất, mà ngay cả các lục địa hình thành do sự vận động của vỏ trái đất cũng không giống nhau.

Trên thực tế đúng là như vậy, buổi tối đánh thức Kỳ Hạc dậy ăn cơm, mượn nhà bếp của khách điếm sắc thuốc cho cậu uống, lại dỗ cậu ngủ xong, Khỉ Quả mới ra sân sau nhìn dải ngân hà trên bầu trời.


Hậu mạt thế, bầu trời của trái đất trong xanh hơn rất nhiều, vừa đến ban đêm vạn dặm quang đãng có thể nhìn thấy rõ toàn bộ dải ngân hà, trên nền trời đêm đen kịt, một dải ruy băng điểm xuyết những viên đá quý bạc lấp lánh vắt ngang qua, đẹp đến khó tả.

Mà bầu trời đêm nơi này có gì khác với những gì thường thấy về đêm ở thế giới hậu mạt thế? Ngay cả vị trí của các chòm sao cũng không khác lắm, có thể nhìn thấy sao Ngưu Lang và sao Chức Nữ, càng không cần nói đến vầng trăng tròn kia.

Cho nên đây vẫn là trái đất, hoạt động của vỏ trái đất ngay từ đầu đã khác nhau, nghĩ đến khả năng này, Khỉ Quả không khỏi ngây người.

Quên đi, cho dù có chính xác thì sao? Dù cho sợ phát triển có không giống, cho dù tương lai không gặp phải mạt thế, cô cũng không sống đến lúc đó.

Lắc lắc đầu, cô trở về phòng ngủ, ngày mai ngoài đến cửa hiệu may lấy quần áo thì cô phải ra ngoài, gọi nước tắm rửa thay đồ sạch sẽ cho Kỳ Hạc đi.

Trang phục của nam giới ở đây gần giống với thời nhà Minh, người có chút thân phận đặc biệt là thư sinh sẽ mặc một loại áo dài vải xanh rộng thùng thình, nông dân hay người lao động nặng nhọc khác thì mặc áo ngắn vải thô.

Mà trang phục của nữ giới thiên hướng thời Đường hơn, đại đa số mặc váy sam, cạp váy được buộc cao trên eo, chẳng hạn như dưới ngực, hoặc thậm chí trên đường ngực, được gọi là váy tề hung nhu.

(齐胸襦裙 – tề hung nhu quần)Nói tóm lại là không thể dựa vào trang phục để đối ứng với triều đại, Khỉ Quả cũng gọi nước, nhưng cô tắm rửa trong không gian, ở một nơi như vậy, không biết thùng tắm đã có bao nhiêu người đã dùng qua, trong trường hợp công cộng thì cô vẫn thích tắm vòi sen hơn là tắm bồn.

Mặc dù hầu hết trang phục hàng ngày của nữ giới là váy sam, nhưng cũng có những trang phục giúp nữ giới di chuyển dễ dàng hơn, chẳng hạn như nhóm nông phụ mặc áo ngắn vải thô, tỷ như trang phục cưỡi ngựa.

trên thực tế, trang phục trên thế giới này có rất nhiều loại.

Để thuận tiện cho hành trình tiếp theo, Khỉ Quả đã mua cho mình năm bộ quần áo, trong đó có hai bộ áo ngắn vải thô, ba bộ trang phục cưỡi ngựa, trang phục cưỡi ngựa tương tự như trang phục nam giới, thân dưới thay quần dài cho váy.

Thân trên cũng là một chiếc áo dài, khác với áo dài nam dùng đai lưng buộc lại, đai lưng của nữ giới khá rộng, trực tiếp bao lấy toàn bộ eo và bụng, sau đó là áo choàng bên ngoài có thắt lưng, soái khí mà không mất phóng khoáng.


Ngày thứ ba, cô thu dọn đồ đạc, mang theo em trai đến tiêu cục, lúc này trước cửa tiêu cục đã có mấy chiếc xe ngựa xếp đầy rương hòm, trên rương còn dán niêm phong, Trên giấy niêm phong viết tên, chắc là tên họ người ủy thác.

Ngoài ra còn có mấy chiếc xe ngựa có thùng xe, hẳn là cho người ủy thác ngồi, nhưng Khỉ Quả không ngồi trong thùng xe, bởi vì bọn họ phải di chuyển bằng đường thủy.

Lại nói, mặc dù nơi này của bọn họ là phủ Vĩnh Định, sông Vĩnh Định xuyên phủ mà qua, nhưng phủ thành không ở bên bờ sông Vĩnh Định mà cách sông Vĩnh Định rất xa, vị trí càng gần đô thành hơn một chút.

Huyện Lao Sơn cũng coi như là thông suốt bốn phương, rất nhiều người đến phụ cận phủ Vĩnh Định đều đến đây chuyển chiến, mà phía nam có đường núi gập ghềnh, giặc cướp không ít, cho dù hiện giờ cũng có rất nhiều người trốn trong núi muốn không làm mà hưởng.

Chỉ chực chờ những thương đội đi qua là cướp bóc, nhiều người vì an toàn mà nhờ đến tiêu hành(?), ở huyện Lao Sơn có không ít tiêu cục lớn bé, mà Hổ Uy tiêu cục tuy không phải lớn nhất tốt nhất, lại có giá cả hợp lý nhất và danh tiếng tốt nhất.

Bởi vậy, một ít tiểu thương hoặc là tiểu gia tộc muốn chuyển nhà đều tìm đến Hổ Uy tiêu cục, lúc trước sau khi Khỉ Quả tìm hiểu mới quyết định chọn nơi này.

Bọn họ muốn đến phủ thành, trước hết phải đi đường thủy mười ngày đường, đến một quận gần sông Vĩnh Định tên là quận Liễu.

Các đơn vị hành chính của Đại Hạ triều là châu, phủ, quận, huyện.

Cả Đại Hạ triều có chín châu, rất giống với Hoa quốc, nhưng Đại Hạ triều có diện tích tương đương với nước Mỹ, cho nên ngoại trừ chín châu còn chia thành ba mươi sáu phủ thành, hầu hết các châu bao gồm bốn phủ thành.

Xuống chút nữa lại chai thành càng nhiều quận huyện, quan trọng nhất chính là, trước khi Trình Dương Đế đăng cơ, diện tích quốc thổ lúc đó chỉ bằng một nửa so với hiện tại, hắn đăng cơ mười năm liềm mở rộng quốc thổ như thế, nhưng lại không mất đi khống chế với các châu phủ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận