Nhà của thầy Aizawa cũng bình thường như mọi căn hộ đơn điệu kiểu mẫu ở Nhật Bản.
Nae xếp gọn giày lên kệ, bước nhanh theo thầy qua một hành lang dài và rẽ vào phòng khách.
Bởi vì sống độc thân nên phòng khách nối liền với bếp, có lẽ là để tiện cho việc bưng đĩa ra ghế sofa vừa ăn vừa xem tivi. Màu chủ đạo của phòng là đen và trắng, bất ngờ rằng rất khác so với đống bừa bộn trong tưởng tượng của cô, nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ.
Chẳng phù hợp gì với hình tượng bê bối của thầy cả.
"Ngồi đi." Aizawa lờ đờ tiến vào bếp, mở tủ lạnh, hỏi, "Em uống gì?"
Được sự cho phép, Nae thản nhiên ngồi phịch xuống ghế sofa, đáp:
"Thầy có rượu không?"
Nghe thế, thầy lập tức liếc về phía cô, hơi nhíu mày.
"Theo tôi biết thì em chưa đủ tuổi uống rượu."
Nae ngẩn người.
Khi trước ở Mafia Cảng, chưa ai từng ngăn cản cô uống rượu, dù sao anh trai cũng rất thích nhậu, nên mỗi lần tiệc tùng Nae chỉ dùng rượu trái cây nồng độ thấp giữ tỉnh táo, để cuối ngày có thể đưa ông anh xỉn quắc cần câu về nhà.
Thấy cô không đáp, Aizawa cũng chẳng thèm lên tiếng nữa, rót một cốc sữa tươi đặt trước mặt cô, sau đó tự pha cà phê cho mình.
Nae ghét bỏ nhìn cốc sữa, nhưng thấy Aizawa cũng đã ngồi xuống, cô bèn cầm lấy, nhấp thử một ngụm, sau đó nhíu mày.
Vẫn chẳng thể thích nổi.
"Tôi nói thẳng, nguyên nhân lớn nhất để chúng tôi giữ em lại là vì Nezu nghi ngờ em là phần tử phạm tội."
Nghe giọng lạnh lùng của người đối diện, Nae không tỏ ra kinh ngạc mấy, trên đời này có được bao nhiêu người ngu chứ? Cái gọi là "không thể bỏ mặc", phần nhiều là để bảo vệ cho những người ngoài kia, chứ không phải cô.
Nae biết chứ. Từ trước đến nay, cô luôn là kẻ đứng ngoài biên giới.
Thấy đối phương thờ ơ, Aizawa khẽ nhíu mày.
"Cho nên hãy tỏ ra có ích nếu không muốn bị tôi đá ra khỏi nhà."
"Giờ thì, Nakahara-"
"Hãy gọi tôi là Nae." Thiếu nữ cắt ngang, nuốt ngụm sữa trong họng xuống, để nó cuốn trôi cái khó chịu khi nghe người khác gọi bản thân bằng một cái họ vốn chẳng phải của mình.
"...Được rồi, Nae, nói về năng lực của em đi."
"Tên năng lực của tôi là [For The Tainted Sorrow], nghĩa là [Nỗi sầu hoen ố], lấy tên của một tác phẩm văn học."
Đến đây, Nae thấy rõ một bên mày của Aizawa nhướng lên, trong mắt lộ ra hiếu kì, nhưng cô không có ý định giải thích sâu hơn.
"Nói đơn giản hơn, là điều khiển trọng lực."
Nghĩ một lát, cô bỏ thêm một câu:
"Không giới hạn."
Thầy ồ một tiếng, ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá thiếu nữ trước mặt, thông minh chuyển chủ đề:
"Trong nhà còn một phòng trống, em cứ tuỳ tiện dọn vào, nhớ giữ sạch sẽ."
"Tôi không nấu ăn, nếu cần tiền cứ lấy cái thẻ trong hộc tủ bên cạnh tivi."
"Vì công việc nên thời gian tôi về nhà không cố định, nếu cần cứ tìm tôi ở UA."
"Đừng vào phòng tôi nếu không cần thiết."
"Cuối cùng, tôi tên Aizawa Shouta, hiện là người giám hộ tạm thời của em."
Dẫu không được nề nếp lắm, nhưng theo kí ức, và đánh giá cá nhân, Nae vẫn thấy thầy là một người đáng tin cậy. Cô khẽ mỉm cười:
"Vậy từ nay mong được giúp đỡ nhiều hơn, thầy Shouta."
Ngay lập tức, thầy giương mắt kinh ngạc nhìn cô:
"Em gọi tôi là gì?"
Nae nghiêng đầu khó hiểu:
"Thầy Shouta?"
Trong mắt thầy xẹt qua một tia cảm xúc mà cô không đọc được, thầy há miệng, châm chước trong giây lát rồi mới nói:
"... Cứ gọi tôi là Aizawa."
"Không được, dù chúng ta chỉ mới gặp nhau nhưng thầy dù gì cũng là người giám hộ của em, gọi bằng họ xa lạ lắm. Thầy cũng gọi tên thật của em rồi mà." Nae phủ nhận.
Nhận thấy được đôi mắt xanh đầy kiên quyết của cô, Aizawa đột nhiên muốn thoả hiệp.
"... Thôi được rồi."
Hình như nghĩ tới cái gì đó, thầy chần chừ một lát, sau đó đứng dậy, xoa mái tóc đen rối bù.
"Giờ tôi đi ngủ. Trừ khi có villain, đừng gọi tôi dậy."
Để ý thấy đôi mắt đầy tơ máu và quầng thâm đen sì của người đàn ông, Nae hiểu ý gật đầu, hỏi:
"Thầy ăn tối không?"
Aizawa cúi đầu nhìn cô.
"Em biết nấu ăn à?"
"Tất nhiên rồi." Nae nâng cằm lên, vẻ tự mãn.
"... Vậy thể hiện cho tôi xem đi."
Nếu cô không nhầm, khoé môi thầy vừa cong lên một chút.
Nhưng chưa kịp xác nhận lại, thầy đã xoay lưng trở về phòng.
Nae nhún vai, đi về phía cánh cửa thầy vừa chỉ cho cô khi nãy.
Quả đúng nghĩa là phòng khách, chỉ có một chiếc giường, một cái tủ quần áo và một bộ bàn ghế. Nae chỉ ló đầu vào đánh giá một chút, sờ sờ túi quần của mình, sau đó phát hiện thẻ tín dụng của mình vẫn còn ở đó.
Cô lại rút điện thoại ra, bất ngờ rằng vẫn có sóng. Nhanh chóng bấm vào danh bạ, chỉ có một cái tên.
Zero.
Nae trầm ngâm, ngón tay dừng lại trên dãy số đó hồi lâu, rốt cuộc vẫn nhấn gọi.
Chuông reo chỉ vài tiếng, sau đó đầu dây bên kia vang lên một giọng quen thuộc:
[Sao hả, bất ngờ không?]
Nae nhíu mày, đi vào phòng, cẩn thận đóng cửa lại, sau đó nhỏ giọng đáp:
"Ông rốt cuộc muốn như thế nào? Tại sao lại đưa tôi đến đây?"
[Đây là món quà tôi dành cho cô đó. Có thích không?]
"Nói chuyện chính đi. Ông biết thân phận thật của tôi phải không? Tại sao tôi lại trở thành Nakahara Nae?" Cô không đợi được nữa, gần như quát vào điện thoại.
Zero cười một tiếng:
[Tất nhiên là tôi biết. Nhưng tôi không có nghĩa vụ phải nói với cô.]
"Cái--"
[Nghe này, hãy tiếp tục tìm kiếm kí ức để nó trở nên hoàn chỉnh, sau đó, đi tìm Mackenzie.]
2
"Mackenzie là ai mới được chứ?"
[Đến đúng thời điểm, cô sẽ biết thôi.]
"Này, này!"
Đối phương đã cúp máy. Dù Nae có gọi lại bao nhiêu lần nữa cũng không được.
Cô bực bội ném điện thoại lên bàn, sau đó thả mình xuống giường.
"Chết tiệt."
"Tại sao mình luôn dính phải những chuyện như thế này chứ?"
.
Nakahara Nae có một bí mật.
Kể từ khi cô có nhận thức, cô đã biết được mình chẳng phải Nakahara Nae, chẳng phải em gái của Chuuya.
Cô là kẻ ngoại tộc, luôn có một kí ức mơ hồ về kiếp sống khác của chính mình.
Kì lạ hơn nữa, cô biết thế giới mình sống vốn là một bộ anime, ngay cả nơi này cũng vậy. Mọi chi tiết rõ ràng như đã xem đi xem lại rất nhiều lần.
Nakahara Nae vốn dĩ không tồn tại.
Vậy cô rốt cuộc là ai?
9
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...