Tu Luyện Với Hệ Thống Khốn Nạn Tại Dị Giới
Trong căn phòng tại một quán rượu. Đào công tử đang cùng Lương công tử uống rượu.
Sau hôm thi hội thì cả hai đều trở thành trò cười của cả Bạch Ngân thành. Cho nên họ hẹn nhau đến đây bàn chuyện trả thù Điệp Vũ.
“Đào huynh, huynh đã điều tra thân phận của tên khốn đó chưa?” Lương công tử nghiến răng hỏi. Khuôn mặt hắn đã tiều tụy đi rất nhiều.
“Ta đã cho người đi thăm dò rồi, đợi một chút nữa sẽ có tin tức.” Đào công tử nói, khuôn mặt hắn cũng chẳng khá hơn Lương công tử bao nhiêu.
“Theo huynh thấy thì tên này có bối phận như thế nào?” Lương công tử nhớ lại cảnh Điệp Vũ show tài sản, có chút lo lắng hỏi.
“Không biết! nhưng ta chưa thấy hắn bao giờ nghĩa là hắn không phải người vùng này, chỉ cần ta âm thầm ám sát hắn là xong, lúc đó đống bảo vật của hắn. Hắc hắc.” Đào công tử nở ra một nụ cười tham lam, đôi mắt như một con rắn độc vừa tìm thấy con mồi.
Nghe vậy Lương công tử cũng trở nên kích động. Chỉ cần lấy được một thứ có giá trị ngang Huyết Ngọc Bảo Thạch thì cho dù chịu cảnh mất mặt cũng đáng. Nghĩ vậy hắn liền cao hứng uống sạch chén rượu trên tay.
Cửa phòng mở ra một tên mặc áo đen vội vã chạy vào, hắn nói:
“Thưa công tử, người mà ngài nhờ điều tra đã có thông tin rồi!”
“Mau nói!” Đào công tử kích động nói.
“Theo điều tra thì hắn là người của Lãnh Huyết Công Hội.”
Nghe vậy tâm trạng hưng phấn lúc nãy của cả hai như bị tạt một gáo nước lạnh vào.
Hai người lặng lẽ ra về, chẳng thèm quan tâm chuyện trả thù nữa.
Làm gì có ai chán sống mà đi chọc cái hội hung danh có tiếng này.
Đã tới ngày hẹn giao hàng của Tử m Thương Hội,
Điệp Vũ đi đến trước mặt người thương nhân lần trước. Hắn hỏi:
“Hàng ta đặt đã có chưa?”
“Đã có! Công tử đợi một chút.” Tên thương nhân nhanh chóng phân phó người mang hàng ra.
Số lượng hàng hóa nhiều đến mức chất đầy cả sân. Điệp Vũ thu tất cả vào trong giới chỉ. Sau đó thanh toán số tiền còn lại.
Người thương nhân nhận lấy tiền sau đó khách khí nói:
“Sau này có cần gì công tử cứ việc liên hệ với Tử m thương hội chúng ta, chúng ta nhất định sẽ làm công tử hài lòng.”
“Sau này ta sẽ tới!” Hắn nói xong quay người bước đi về phía hội luyện dược.
Trong hội luyện dược.
Không khí ở đây khác hẳn mọi ngày, mặt mày ai nấy đều thể hiện sự lo lắng.
Điệp Vũ đi đến chỗ người đàn ông lúc trước hắn hỏi:
“Hôm nay ở đây xảy ra chuyện gì à?”
Người đàn ông quay về phía Điệp Vũ. Thoáng do dự nhưng ông ta vẫn nói:
“Chuyện này có liên quan tới người mà ta nói với công tử lúc trước.”
“Cái người luyện chế độc dược ấy à? cô ta làm sao?” Hắn lo lắng hỏi, do cơ thể có thể kháng độc cho nên hắn có thể dùng độc thoải mái mà không cần sợ tác dụng của nó. Nhưng độc dược sư quá khó tìm cho nên hắn không thể bỏ qua cơ hội này.
“Thật ra trên đường đi tới đây, cô ta bị tập kích.”
“Tập kích?”
“Đúng vậy! Sáng hôm nay, một trong số những người hộ tống cô ta trở về trong tình trạng trọng thương. Theo lời hắn thì cô ta bị tập kích khi đi ngang qua phía nam của Rừng Rậm Tử Vong. Bây giờ cao thủ của Tử m thương hội đang ráo riết tìm nàng.”
Nghe vậy hắn lập tức chạy về phía Rừng Rậm Tử Vong. Mặc dù bây giờ hắn chỉ mới là Vũ Đồ cấp 8, nhưng hắn có hàng VIP trong người vì vậy cho dù đối mặt với cấp Đế vẫn có khả năng sống sót.
Rừng Rậm Tử Vong.
Một cô gái trẻ xinh đẹp đang bị ba tên đàn ông bịt mặt đuổi theo, nàng vừa chạy vừa rải những túi bột phấn về phía họ.
Những kẻ đó như kiêng kỵ đám bột phấn đó cho nên liên tục thay đổi vị trí để tránh xa chúng, nhờ đó mà nữ tử kia không bị bắt kịp.
Nhưng đột nhiên cô dừng lại. Trước mặt cô là một nhóm người bịt mặt khác.
Mặc dù nàng có tu vi Vũ Tướng cấp 1, nhưng nàng chỉ là luyện dược sư, cho nên chiến đấu không phải là sở trường của nàng.
Bên kia có tận 6 người gồm 4 Vũ Sư và 2 Vũ Tướng. Thực lực quá chênh lệch.
“Đại ca! tiểu cô nương này xinh đẹp như vậy, hay là chúng ta hắc hắc.” Một lên cất tiếng nói, hắn đưa con mắt dâm đãng của mình nhìn khắp người của cô.
Tên được gọi là đại ca nghe vậy cũng bắt đầu động tâm. Hắn liếm môi thèm thuồng tiến lại gần.
Cô gái hoảng sợ lấy từ trong người ra một miếng ngọc bội. Miếng ngọc sáng lên ánh sáng màu vàng, ánh sáng đó tạo thành một kết giới bao bọc lấy không gian xung quanh.
Tên đại ca dùng thanh đao trên tay mình đập vào kết giới. Kết giới thoán rung rinh rồi trở lại bình thường.
Hắn ta hừ lạnh nói:
“Ngươi nghĩ thứ giẻ rách này có thể giúp ngươi sao? Cứ ở đó đợi bọn ta đè ngươi xuống rồi cưỡng gian đi. Anh em lên!”
Hắn vừa ra lệnh, những tên khác liền xông tới đánh vào kết giới. Kết giới bắt đầu xuất hiện dấu hiệu suy yếu.
Điệp Vũ đã chạy tới nơi được nói đến. Hắn nhắm mắt lại, hội tụ Phong Thuộc Tính để phát động kỹ năng [Truy Tung] tìm tung tích của đám người kia.
Sau năm phút hắn đã phát hiện dấu tích của đám người đó. Phát động [Phong Bộ] hắn nhanh chóng rời đi.
Đến nơi hắn nhìn thấy một nhóm đàn ông bịt mặt gồm sáu người đang bao vây một nữ tử xinh đẹp. Tầng kết giới bao quanh cô ta đã xuất hiện nhiều vết nứt, nếu tiếp tục như thế này nó sẽ nhanh chóng sụp đổ.
Hắn quan sát đối phương.
Mặc dù bên kia có tận sáu người, đẳng cấp cũng cao hơn hắn rất nhiều nhưng hắn vẫn không sợ. Hắn lấy từ trong giới chỉ ra một viên kim loại hình cầu được khắc ấn ký phức tạp, ném nó ra ngoài viên kim loại phát sáng rồi từ từ biến thành một hình nhân bằng sắt cao hơn 2 mét. Khí tức hung bạo tỏa ra làm cho người khác run sợ.
Đây là khôi lỗi có thực lực Vũ Tôn cấp 1. Sức mạnh của nó thể đánh sập một tiểu quốc trong vòng một ngày. Cũng là bùa hộ mệnh của Điệp Vũ, mặc dù hắn có nhiều pháp bảo nhưng do vẫn còn quá yếu cho nên có dùng cũng vô dụng.
Nhưng khôi lỗi thì khác, nó được luyện chế ra nhằm mục đích bảo hộ những người yếu đuối cho nên không cần đẳng cấp cao vẫn có thể sử dụng.
“Tiến lên giết chết bọn bịt mặt!” Điệp Vũ ra lệnh.
Mắt của khôi lỗi sáng lên. Nó vâng lên tiến về phía trước, nhưng khi chỉ mới đi được vài bước thì bỗng nhiên nó bị một ngọn lửa đen đột nhiên xuất hiện bao phủ.
Ngọn lửa không tỏa ra chút nhiệt độ nào nhưng con khôi lỗi Tôn cấp nhanh chóng bị thiêu cháy tan biến vào hư vô.
Điệp Vũ ngạc nhiên há hốc mồm nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt. Sau đó hắn cảm thấy ấn ký của Ám Thần trong ngực hắn nhói lên, hắn nhìn vào đó thấy xuất hiện dòng chữ: ‘Cấm dùng khôi lỗi’.
Chuyện gì tới nó cũng tới, điều hắn từng lo lắng đã thành sự thật. Mụ thần thật sự update cái hệ thống khốn nạn này.
Hắn thật sự muốn khóc.
Ngày xưa khi chơi game hắn cứ nghĩ rằng chỉ cần có tiền, mua đồ ngon thì chẳng phải sợ thằng nào. Nhưng hắn đã lầm, cho dù hắn có đồ ngon tới đâu thì hắn cũng không thể chống lại nhà phát hành.
Ta phản đối chính sách chèn ép người chơi này! nút reply đâu rồi? tại sao không có thiết kế nút reply? -Điệp Vũ thầm kêu gào.
‘Rắc’ một âm thanh vang lên.
Kết giới chuẩn bị sụp đổ. Bọn bịt mặt thấy vậy hét lên vui sướng. Ánh mắt cả đám trơ trẽn quét khắp người vị mỹ nữ.
Điệp Vũ thấy vậy cũng gác việc hệ thống sang một bên. Hắn suy nghĩ cách để giải cứu cô nương kia.
Một lúc sau hắn đã nghĩ ra giải pháp.
Mặc dù hơi mạo hiểm nhưng hết cách rồi.
Hắn lấy ra một cái túi nhỏ, sau đó dùng một thứ bột màu đỏ vẽ một pháp trận đơn giản lên đó.
Sau đó hắn tiến vào trạng thái [Thiềm Hành] đi về phía đám người kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...