Tu Luyện Với Hệ Thống Khốn Nạn Tại Dị Giới
“Bọn ngươi thua rồi! cả hai mau cởi trần ôm nhau chạy một vòng Bạch Ngân thành đi.” Điệp Vũ nói, âm thanh của hắn phá tan không khí tĩnh lặng xung quanh.
“Ngươi.. ngươi..” Đào công tử tái mặt, giọng hắn rung rung.
“Nhanh đi” Điệp Vũ hối thúc.
“Ta.. ta..”
“Có làm hay không?” Điệp Vũ khó chịu nói.
“Không làm!” Cả hai mặt dày đáp.
Điệp Vũ thở dài sau đó nhìn về phía Tiêu Ngưng và Lam Nhu, hắn nói:
“Ta nói với các cô nương này, cô không nên có quan hệ với loại người như thế này, nó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô.”
Những từ mà Lương công tử nói lúc trước hắn hắn trả lại không sót một chữ.
Lương công tử đỏ mặt nói:
“Ngươi nói bậy! bọn ta là người của tứ đại gia tộc, bọn ta..”
“Đây là thi nhân hội! ngươi là người của tứ đại gia tộc có thì ích lợi gì? chẳng lẽ người của tứ đại gia tộc có quyền nói không giữ lời sao?” Lần này hắn mượn lời lúc nãy của Đào công tử.
Bị hắn phản pháo như vậy cả hai cũng chỉ biết ngậm miệng. Trong lòng thầm hối hận tại sao lại chọc phải tên vô sỉ này.
Điệp Vũ nhìn sang nhị vị tiểu thư hỏi:
“Có phải là người của tứ đại gia tộc có quyền nói không giữ lời không?”
Cả hai cũng không biết trả lời như thế nào, đây là việc ảnh hưởng đến danh dự của cả bốn gia tộc. Do dự một chút Tiêu Ngưng đáp:
“Tứ đại gia tộc nói lời thì nhất định giữ lời.”
“Vậy tại sao bọn tiểu nhân này lại tự nhận mình là người của tứ đại gia tộc? Có phải là bọn hắn giả danh không?”
“Cái này…” Tiêu Ngưng chẳng biết đáp lại thế nào cho phải.
Đào công tử và Lương công tử nghe hai người đối thoại tức giận muốn hộc máu. Cả hai cắn răng nói:
“Được! có chơi có chịu, bọn ta làm!”
Nói xong cả hai cởi áo chạy ra ngoài.
“Quên ôm nhau kìa!” Điệp Vũ lên tiếng nhắc nhở.
Cả hai muốn tìm cái lỗ nào đó mà chui vào. Nhưng lỡ rồi phải làm chứ biết sao giờ?
Đào công tử và Lương công tử choàng tay qua eo nhau nhìn y như một cặp tình nhân vậy.
Nhìn thấy cảnh hai tên đực rựa cởi trần ôm nhau chạy ngoài đường cả bọn nam nhân ở đây muốn tìm chỗ để ói.
Riêng đám nữ nhân đỏ mặt, mắt không rời khỏi thân ảnh hai người đang dần chạy đi, có một số còn chạy theo xem.
Nhìn thấy cảnh đó Điệp Vũ cảm thấy lạnh sống lưng.
Đừng có nói là ta vừa vô tình thức tỉnh dòng máu hủ nữ của bọn họ nha!
“Ngươi phải cẩn thận, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!” Lam Nhu lo lắng nói với hắn.
“À! cô không cần lo đâu, ta tự có cách.” Hắn bình tĩnh đáp lại. Từ khi chứng kiến sự điên khùng của Lãnh Huyết công hội thì hắn đã không còn sợ sệt mấy cái gia tộc tầm thường nữa rồi.
“Bây giờ vẫn còn sớm muốn đi đâu chơi không?” Điệp Vũ hỏi.
“Ta cũng rảnh, đi cùng ngươi cũng không sao.” Lam Nhu nói, chợt nhớ ra mình đã có hẹn với Tiêu Ngưng mà bây giờ vừa nghe Điệp Vũ mời lại chấp nhận ngay. Cô quay sang Tiêu Ngưng, thấy Tiêu Ngưng cũng đang nhìn cô với ánh mắt giống như nhìn một kẻ mê trai. Lam Nhu đỏ mặt nói:
“Tiêu Ngưng tỷ, tỷ đi cùng bọn muội được không?”
“Thôi! ta đi một mình được rồi. Tỷ cũng không muốn phá bầu không khí riêng tư của hai người.”
Nghe vậy, mặt của Lam Nhu càng đỏ lên, hận không thể tìm cái lỗ nào đó chui xuống.
Điệp Vũ nhìn tấm lưng Tiêu Ngưng chuẩn bị rời đi, hắn thở dài nói:
“Haizz những kẻ cô đơn thật đáng thương.”
Nghe vậy Tiêu Ngưng suýt té dập mặt, cô quay trở lại rồi nói:
“Ta nghĩ lại rồi! chúng ta đi với nhau thì hơn.”
“Ừ! đi thôi!” Lam Nhu đáp, sau đó cả ba lên đường.
Giữa trưa, trời bắt đầu trở nên nóng bức. Lam Nhu than thở:
“Đang giữa thu tại sao trời trở lại nóng thế này không biết?”
“Đúng vậy!” Tiêu Ngưng đồng tình nói. Hôm nay cô mặc bộ áo màu lục, cái nóng làm cho khuôn mặt cô ửng đỏ động lòng người.
“Ước gì được ăn kem.” Lần này tới phiên Điệp Vũ nói.
“Kem? nó là cái gì?” Lam Nhu hỏi, cả Tiêu Ngưng cũng tò mò muốn biết.
“Kem là.. à đúng rồi!” Như nhớ ra được điều gì. Hắn dừng lại.
Lấy từ trong giới chỉ ra một cái ly to bằng ấm trà, hắn đổ nước và mật ong vào, cho thêm chút chanh, khuấy đều. Rồi cắm ba cái que làm bằng cây vào.
Dùng thủy thuộc tính điều khiển dòng nước bao quanh cây que tạo thành một hình trụ, sau đó hắn dùng thủy thuộc tính đông lạnh chúng. Hắn nhanh chóng làm xong ba cây kem.
Tiêu Ngưng kinh ngạc nói:
“Ngươi là Vũ giả song hệ Ám- Thủy?”
“Không phải! ta là phế căn.”
“Phế căn?” nghe vậy Tiêu Ngưng kinh ngạc im lặng không nói gì nữa, cô biết phế căn đại diện cho thứ gì. Cô nhìn Điệp Vũ đầy thương hại. Nhưng hắn không quan tâm bởi vì hắn đã nhìn ra được tiềm năng của cơ thể này.
Cầm cây kem cắn một miếng, hắn gật đầu hài lòng sau đó đưa hai cây còn lại cho Lam Nhu và Tiêu Ngưng.
Cả hai nhận lấy, do dự một chút nhưng vẫn quyết định ăn, vị chua và ngọt dịu tràng trong khoang miệng như xóa tan cái oi bức của khí trời. Cả hai thỏa mãn miệng tươi cười.
Nhìn thấy cảnh hai mỹ nhân dùng đầu lưỡi quyến rũ liếm thân kem sau đó cho vào miệng nút ra, nút vào. Làm hắn liên tưởng tới những thứ không trong sáng.
Nút like đâu rồi?
“Ngươi nhìn cái gì?” Lam Nhu thấy hắn say mê nhìn nàng, cô đỏ mặt nói.
“Không có gì! bây giờ đi đâu đây?” Hắn lãng sang chuyện khác.
“Phía trước hình như có người đánh đàn ta qua đó xem.” Tiêu Ngưng nói.
Cả ba người tiếp tục đi chơi hội. Trên đường đi Điệp Vũ thường chọc hai tiểu thư làm hai người tức giận đỏ mặt. Nhưng trong lòng họ có chút cảm giác vui vẻ mà trước nay chưa được trải nghiệm.
Trời đã gần tối. Đoàn người tham gia thi nhân hội đã về gần hết. Khác hẳn với không khí nhộn nhịp buổi sáng, bây giờ không gian gợi cho người ta cảm giác cô đơn.
“Ta phải về trước đây!” Tiêu Ngưng nói. Cô nhìn xung quanh lần nữa, có chút luyến tiếc thời gian hôm nay sao trôi qua quá nhanh.
“Đi đường cẩn thận!” Lam Nhu nói.
“Nên ra ngoài kết bạn đi, ở một mình lâu quá có thể bị tự kỷ đó.” Điệp Vũ chân thành khuyên bảo.
“Ngươi nên ngậm miệng lại đi nếu không có ngày bị ta cắt lưỡi đó.” Tiêu Ngưng giận dữ đáp lại, cô ta đã vứt bỏ cái điệu bộ tiểu thư ngoan hiền của mình.
Điệp Vũ nhìn cô cười cười không đáp lại. Tiêu Ngưng nhìn hắn sau đó nói:
“Lần sau ta cho phép ngươi đi theo hầu hạ bổn tiểu thư lần nữa.” Nói xong cô ta quay mặt ra về.
Điệp Vũ nhìn bóng lưng Tiêu Ngưng dần rời xa, sau đó quay sang hỏi Lam Nhu:
“Cô đã là Vũ đồ cấp chín rồi phải không?”
“Ừ, ngươi hỏi làm gì?”
Điệp Vũ lấy trong giới chỉ ra một bình đan dược sau đó đưa cho cô. Hắn nói:
“Cái này tặng cho cô.”
Lam Nhu nhận lấy mở ra xem. Chỉ thấy trong đó là những viên đan dược đắt giá mà chưa chắc có tiền đã mua được. Lam Nhu hỏi hắn:
“Ngươi có biết những thứ này giá trị như thế nào không?”
“Ta biết! nhưng đây là tấm lòng của ta cô cứ nhận đi!” Tại vì ta có dùng được đâu.
Lam Nhu do dự một chút nhưng vẫn nhận lấy. Cô nói với hắn:
“Sau khi gia nhập Ngân Long Môn ta sẽ trả lại ngươi gấp đôi.”
“Ta sẽ đợi!” hắn đáp.
Sau đó cả hai ra về.
Kể từ khi thi hội kết thúc thì từ đó không thấy ai dùng tiêu chí nhanh, sạch, đẹp để thi thư pháp nữa. Kể cả việc dùng vũ kỹ khi thi đấu cũng bị cấm luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...