Vài ngày liên tiếp sau đó, Hứa Tuấn Thiên luôn mang bộ dạng mất hồn mất vía. Có nhiều lúc gọi
hắn, hắn lại giống như một con thỏ hoảng sợ nhảy dựng lên, hỏi hắn có
tâm sự gì thì lại im thin thít không chịu nói.
Y Ân thực sự cũng không còn cách nào, nhìn hắn mỗi ngày đều mang đôi mắt gấu mèo đen
thui, cả người cũng gầy đi một vòng vô cùng đáng thương, chính mình cảm
thấy đau lòng muốn chết. “Ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Y Ân nắm
lấy cằm nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hứa Tuấn Thiên lắc đầu: “Ta ổn mà.”
Y Ân hừ lạnh: “Ổn, nhìn bộ dáng ngươi xem, huyết tộc so với ngươi còn khỏe mạnh hơn.”
Hứa Tuấn Thiên quay đầu đi, không chịu nói.
Y Ân tức giận, xoay đầu hắn qua: “Có chuyện gì không thể nói ta biết chứ?”
Hứa Tuấn Thiên né tránh ánh mắt của y.
Sắc mặt Y Ân tối sầm, lửa giận ngày càng tăng mạnh, y không cho phép Hứa
Tuấn Thiên thoát ly khỏi mình. Cơ thể hay tâm linh của nam nhân này, đều là của y. “Ngươi đang nghĩ tới ai?” Tạm ngừng một chút, giọng nói ngày
càng nguy hiểm: “Chẳng lẽ đang nghĩ tới nữ nhân?”
To gan thật, đang ở trong lòng mình lại dám suy nghĩ tới người khác.
“Không phải.” Hứa Tuấn Thiên gạt tay Y Ân ra, đã liên tiếp vài ngày không thể
ngủ ngon, tính tình cũng trở nên rất nóng nảy. “Buồn cười, ngay cả suy
nghĩ của ta ngươi cũng muốn quản?”
Y Ân nắm lấy cổ tay hắn: “Thế
ngươi muốn ai quản? Hứa Tuấn Thiên, đừng có làm càn. Nhẫn nại của ta có
giới hạn.” Y Ân cố gắng khống chế bản thân, Hứa Tuấn Thiên tuy rằng rất
giỏi, nhưng so sánh với chính mình vẫn chênh lệch rất xa. Y không muốn
làm Hứa Tuấn Thiên bị thương.
“Thế ngươi nghĩ ta chịu đựng được
ngươi sao?” Hứa Tuấn Thiên ngẩng đầu nhìn thẳng Y Ân: “Giống như đang
hỏi cung tội phạm, lão tử chịu đủ rồi.” Nhìn gương mặt Y Ân, bị hơi thở y phả vào mặt, cảnh tượng trong giấc mơ mỗi đêm lại trổi dậy. Hô hấp Hứa
Tuấn Thiên đông cứng lại, thối lui vài bước, xoay người muốn mở cửa.
Tốc độ Y Ân cực nhanh, chặn trước mặt hắn. Hứa Tuấn Thiên không kịp dừng
lại, suýt chút nữa đã lao vào lòng Y Ân. “Tránh ra.” Hứa Tuấn Thiên trợn mắt nhìn y.
Y Ân ôm chặt hắn, hôn xuống.
Hứa Tuấn Thiên
trừng mắt, muốn đẩy Y Ân ra. Lúc này chênh lệch sức mạnh giữa hai người
liền biểu hiện rất rõ, trừ phi Y Ân tự nguyện buông ra nếu không Hứa
Tuấn Thiên không thể thoát được.
Nụ hôn của Y Ân tràn ngập hơi
thở bá đạo, sức lực Hứa Tuấn Thiên giãy dụa ngày càng mong manh, thân
thể do một tay Y Ân khai phá rất nhanh chìm đắm trong sung sướng mà vô
thức đáp trả lại. Chịu không nỗi sự trêu chọc, đầu lưỡi chủ động bò sang Y Ân, góc độ dần thay đổi, nước bọt không kịp nuốt xuống chảy dọc theo
khóe miệng.
“Ngô ngô.” Hơi thở Hứa Tuấn Thiên ngọt lịm, hai tay cũng quấn lấy thắt lưng Y Ân.
Không biết từ khi nào, đôi tay đang siết chặt Hứa Tuấn Thiên cũng dần thả lỏng, ôn nhu vuốt ve gáy cổ nam nhân.
Hứa Tuấn Thiên vẫn còn lưu giữ được một tia lý trí cuối cùng, đẩy mạnh Y Ân ra.
Đang thỏa mãn lại bị đánh gảy, Y Ân nhíu chặt mày như có thể vắt ra nước:
“Nói rõ ràng, rốt cuộc đang suy nghĩ gì?” Y không thể chịu được, ngoại
trừ mình còn có việc gì có thể chiếm hết tâm tư Hứa Tuấn Thiên.
Hứa Tuấn Thiên bị ép buộc cũng không còn biện pháp nào, hung hăng chùi khóe môi: “Ngươi rất muốn biết? Hảo, ta nói. Ta không ngủ được, bởi vì đêm
nào cũng nằm mơ.”
“Mơ?” Y Ân chớp mắt vài cái, đáp án có chút bất
ngờ. Nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Hứa Tuấn Thiên, suy nghĩ một chút,
bừng tỉnh liền bật cười: “Vì sao không nói cho ta biết, mặc kệ là cái gì ta cũng có thể thỏa mãn ngươi, đến khi ngươi không thể giường được mới
thôi.” Nghĩ tới việc ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy mình, tâm tình Y Ân
liền rất tốt liền tươi cười sáng lạng làm Hứa Tuấn Thiên Nhức cả mắt.
Hứa Tuấn Thiên cười lạnh: “Đừng đắc ý, trong mộng là ta áp đảo ngươi…..”
Lời nói vừa thốt ra liền biết là nguy hiểm sắp ập tới, nhưng cũng đã lỡ
miệng rồi.
Y Ân mỉm cười châm chọc, ánh mắt điềm tĩnh nhìn Hứa Tuấn Thiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...