Hứa Tuấn Thiên lắc lắc đầu, trên người hắn đều là bùn đất và đá vụn.
Sao rồi?
Hắn đứng lên, nhìn bốn phía, đã không còn ở trong sơn động nữa. Cây cối
xanh tươi cao lớn, mặt cỏ mềm mại thơm mát, không hề giống như lúc mới
tới đây, rốt cuộc là sao?
Y Ân đâu?
Đột nhiên nhớ tới người kia, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, ngoại trừ mấy con chim sẻ ríu rít nhảy nhót thì không có gì khác.
“Y Ân.” Lớn tiếng gọi tên thiếu niên, nhưng không hề nghe thấy tiếng trả
lời. Trong lòng bắt đầu lo lắng, không lẽ vẫn còn ở trong sơn động với
tên quái vật kia? Vừa đi tới vừa gọi tên đối phương, tâm dần trầm xuống. Trước lúc mất đi ý thức hắn nhớ rõ Y Ân ở sát bên cạnh, sau khi tỉnh
lại đáng lý ra phải ở gần đây mới đúng. Tuy rằng rừng cây rất lớn, nhưng mà… tiểu gia khỏa kia tai thính đến như vậy, sao có thể không nghe thấy được.
Muốn quay trở lại hang động xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng thời điểm Y Ân đưa hắn tới đây, hắn hoàn toàn không nhận thức đường đi, huống chi hoàn cảnh nơi này so với lúc đó hoàn toàn bất đồng.
Mù tịt không biết nên làm gì mới đúng.
Loại tâm tình này trước nay chưa từng có, bất giác vô cùng kinh ngạc khi bản thân bắt đầu có loại tư tưởng như vậy, Hứa Tuấn Thiên hung hăng đánh
vào đầu mình một cái.
Trời bắt đầu tối sầm, bị những tán cây dày
rộng che phủ, khu rừng lại càng nhanh chóng bị bóng đêm bao phủ. Trong
bóng tối không biết có bao nhiêu dã thú đang rình rập.
Không biết dã thú ở thế giới này có sợ lửa không. Hứa Tuấn Thiên không dám khẳng
định, bởi vì hắn chỉ gặp qua một con mãnh thú duy nhất, chính là Y Ân.
Cắn cắn môi, tên hỗn đản này, rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi.
Đột nhiên hắn nghe thấy âm thanh gì đó, nghiêng đầu, chỉ có tiếng gió thoảng.
Bất giác đứng lại, ước chừng cách đó khoảng một chục met, đột nhiên có vật
gì đó dưới đám lá khô động đậy, phát ra âm thanh lạo xạo.
Nhìn
chằm chằm đám lá khô, đánh giá hình dáng của vật thể bên trong. Có lẽ là một con chim non rớt từ trên cây xuống, ngẩng đầu, hoàn toàn tối đen
không thấy rõ có tổ chim hay không. Hứa Tuấn Thiên nhặt một nhánh cây,
chọt chọt vào đám lá khô.
“Ngao……”
Tiếng kêu tinh tế, thì ra là một con thú con a! Ân, hi vọng béo một chút như vậy có thể no bụng.
Nghĩ đến đây cái bụng liền bắt đầu réo. Gạt mớ lá khô qua một bên, một đầu lông xù màu trắng lộ ra.
“Ân?” Hứa Tuấn Thiên híp đôi ngươi, vươn tay chộp lấy vật nhỏ. Lông xù, da thịt nộn nộn, giống như… con chó nhỏ?
“Ngao ngao.” Tiểu gia khỏa nhìn Hứa Tuấn Thiên, ngây người một chút, tiếp sau đó lập tức giãy dụa. Hứa Tuấn Thiên bất ngờ không kịp đề phòng bị nó
giãy thoát ra, giây tiếp theo nó liền bổ nhào lên mặt hắn, đầu lưỡi nho
nhỏ liếm lên hai cánh môi.
“Ngươi cũng dám chiếm tiện nghi lão
tử!” Hứa Tuấn Thiên tức giận, một tay túm lấy tiểu gia khỏa, ngón tay
niết niết phần da cổ. “Thịt nhiều thật.” Ngón tay lại chọt chọt cái bụng mềm nhũn, tiểu gia khỏa kia lập tức nỗi giận quơ quào bốn cẳng chân bé
xíu béo múp míp.
“Ngao ngao.”
Hứa Tuấn Thiên suy nghĩ một
chút: “Được rồi, đừng gào nữa.” Không biết vì sao hắn lại nghĩ tới Y Ân
sau khi hóa thú cũng có bộ lông mềm mại thế này. Bất quá….. một lần nữa
xách vật nhỏ lên quơ quơ, Y Ân không có bộ dáng nhỏ xíu đáng yêu như
vầy.
“Ân, lão tử không ăn ngươi.” Khóe miệng khẽ giật giật, đem
nó đặt vào trong túi áo. “Không được lý sự.” Hung tợn nói một câu cảnh
cáo.
Bẻ một nhánh cây làm vũ khí, bắt đầu đi kiếm thức ăn.
Muốn lấp đầy bụng không phải chuyện khó. Hứa Tuấn Thiên tước nhọn một đầu, bắt đầu bắt cá.
Vận khí không tồi, đợi tới lúc mặt trời hoàn toàn khuất núi hắn đã bắt được vài con cá.
Đốt lửa, dùng dao nhỏ đánh vẩy sau đó xiên vào nhánh cây nướng trên lửa.
Mùi thơm rất nhanh bay ra, tuy rằng không có gia vị, nhưng đối với người đang đói bụng chỉ cần là thức ăn được nấu chín thì cái gì cũng ngon.
Dầu cá nóng bỏng nhiễu lên ngọn lửa, một người một cẩu ngồi nhìn chảy nước miếng.
Hứa Tuấn Thiên cầm một con cá đã nướng chín lên định cắn một cái, đột nhiên thoáng nhìn thấy tiểu gia khỏa đang trưng ánh mắt mong đợi nhìn mình
liền đặt một con khác trước mặt nó. “Nha, ăn đi!”
Tiểu gia khỏa nhìn nhìn Hứa Tuấn Thiên, tiểu móng vuốt đẩy đẩy con cá về phía hắn.
Hứa Tuấn Thiên có chút buồn cười, vật nhỏ này lại còn khách sáo với hắn:
“Ăn đi! Còn nhiều lắm.” Nói xong hắn mới chợt nhận ra, hắn đang làm gì
a, tự nhiên lại nói chuyện với một con chó.
Con chó nhỏ lắc lắc cái đuôi, gật gật đầu sau đó mới gặm con cá tha đi.
Hứa Tuấn Thiên vẫn quan sát nó, quả thực là vật nhỏ thông minh. Không giống như dã thú bình thường khi bắt được con mồi liền lang thôn hổ yết, mà
đem tới một nơi sạch sẽ mới bắt đầu chậm rãi hưởng dụng.
Ăn xong một con cá liền hướng Hứa Tuấn Thiên ngao một tiếng, ý bảo còn muốn nữa.
Hứa Tuấn Thiên có chút buồn bực, Y Ân còn chưa tính, giờ ngay cả con chó
nhỏ cũng muốn sai khiến hắn. Nhưng hắn ăn no cũng lười so đo. Đưa qua
thêm một con, thuận tiện sờ sờ đầu nó, cảm xúc rất mềm mại.
Con
chó nhỏ cắn ngón tay hắn một ngụm, không có chảy máu nhưng để lại một
dấu răng nhợt nhạt. Hứa Tuấn Thiên mỉm cười: “Tức giận sao, có được mấy
chiếc răng sữa?”
Giây tiếp theo liền có một cục bông trắng bổ
nhào vào trên mặt hắn, chờ đến lúc hắn phản ứng lại thì trên mặt đã
có một vài dấu quào, sau đó vật nhỏ ngồi bên cạnh đống xương cá, liếm
móng vuốt.
Loay hoay một lúc, thời gian cũng trôi qua nhanh chóng.
Hứa Tuấn Thiên leo lên một cây đại thụ, dùng cành cây và lá cây làm thành
một chiếc giường đơn giản. Xuyên qua đám lá cây, trên đỉnh đầu là bầu
trời đầy sao. Đột nhiên góc áo khẽ giật giật, một cục lông xù nằm bò lên ngực hắn.
Một tay gối sau đầu, một tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp
lông tơ mềm mại của con chó nhỏ, thở dài: “Không biết tên gia khỏa kia
đang ở đâu, tuy rằng y thực bá đạo, cái gì cũng tệ.” Tạm ngừng một chút, khóe miệng lơ đãng lộ ra nụ cười ôn nhu: “Bất quá, ta vẫn hi vọng y
bình yên vô sự.” Gãi gãi cằm con chó nhỏ, có lẽ vì ăn uống no đủ, tiểu
gia khỏa này ngoan ngoan tùy ý hắn đùa nghịch, con ngươi xanh biếc
như ngọc bích, làm người ta phải trầm túy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...