Trong căn phòng bị đao chém hôm trước.
Đá vụn đã được dọn dẹp, đổi lại bàn mới ghế mới.
Trang Trừng làm tổng kết: "Tình huống hiện tại chính là như vậy."
Phàn Long nhướng mày: "Ý của cô là, lão Nhị không thể khuyên bảo được nữa?"
Trang Trừng: "Đây là phán đoán của ta."
Phàn Long sầu khổ nói: "Lão Nhị đáng thương của ta..."
Trang Trừng: "Đối với người sau lưng Nhị đương gia, ta đã có dự đoán sơ bộ, nhưng còn chờ chứng minh là đúng."
Phàn Long cùng Xa Tiểu Hoán trăm miệng một lời: "Ai?"
Trang Trừng: "Oai Qua."
Lần nữa trăm miệng một lời: "Không có khả năng!"
Cặp đương gia ăn ý nhìn nhau, lại cùng nhau nhìn về phía Trang Trừng: "...A?"
Ngay cả Nhị đương gia ở Bạch Tượng Trại mấy mươi năm đều làm phản rồi, nếu như Oai Qua có tâm tư khác, giống như cũng không phải khó chấp nhận như vậy.
Trang Trừng: "Chẳng qua là suy đoán.
Cho nên ta có hai biện pháp.
Một là phiền Đại đương gia đi tìm Nhị đương gia đối chất, lại để cho Nhị đương gia chính miệng nói ra người kia."
"Không được a!" Phàn Long phản đối: "Như vậy chẳng phải vạch mặt sao? Ta vốn chỉ muốn lặng lẽ xử lý người kia, bằng không thì ta đã sớm tìm hắn, còn mời người đến đây tra án làm gì?"
Đối với ý kiến này có chút không đồng ý, Xa Tiểu Hoán nói: "Phì!"
"Cái gì?" Phàn Long trừng to hai mắt, lỗ mũi hếch lên, rất giống một con Tỳ Hưu.
Xa Tiểu Hoán không sợ hắn: "Nếu ngươi cảm thấy còn có thể khuyên hắn, ngươi đã sớm đi khuyên.
Ngươi chính là tên ba phải, nói trắng ra là ngươi cũng sợ..."
Phàn Long: "Phì!"
Xa Tiểu Hoán lau nước miếng trên mặt: "Hừ."
Tiết Tử Linh, Trang Trừng: "..." Có thể nói chuyện văn hóa hơn một chút không a?
Trang Trừng: "Ta chỉ cung cấp biện pháp, muốn làm như thế nào, vẫn là do các ngươi quyết định.
Trực tiếp chất vấn, nhất định sẽ đem người đứng sau lộ ra ánh sáng."
Phàn Long hỏi: "Sau đó lão Nhị phải chết à?"
Xa Tiểu Hoán đứng một bên châm ngòi thổi gió: "Hắn muốn tạo phản, muốn cả trại phải vì hắn bán mạng, hắn còn giết chết ba huynh đệ của ngươi, loại người này sớm nên chết cho đỡ chật đất."
Mắt thấy muốn cãi nhau, Trang Trừng chặn đứng câu chuyện, nói: "Dù muốn dùng phương pháp nào xử lý, ta đều có một điều kiện tiên quyết, chính là Nhị đương gia phải đứng ra chịu trách nhiệm cho những việc hắn đã làm.
Điểm này Đại đương gia đồng ý không?"
Phàn Long: "Đông ý đồng ý.
Nhưng hắn không phải chỉ là người bị xúi giục thôi sao."
"Chịu trách nhiệm như thế nào đương nhiên đều do các ngươi quyết định." Trang Trừng nói: "Nếu như Đại đương gia nguyện ý, đương nhiên vẫn có thể cho Nhị đương gia một cơ hội nữa."
Hôm sau, chúng huynh đệ đều tụ họp tại [Trung Nghĩa Đường].
"Lão Nhị a, ca ca ta cũng là không còn cách nào khác..." Phàn Long thở dài thở ngắn.
Nghe hắn nói trên trán Nhị đương gia liền nổi gân xanh.
Sáng nay con đàn bà Xa Tiểu Hoán đem hắn trói dậy, hắn đã cảm thấy chẳng lành, bỏ đói hắn hai ngày, vừa nhìn cảnh tượng này, trong lòng hắn đã minh bạch vài phần.
Phàn Long: "Mọi người có phải cảm thấy rất kỳ quái, vì sao Nhị đương gia của chúng ta lại quỳ bên dưới?"
"Nhiều lời vô ích có thể no bụng được không?" Xa Tiểu Hoán ở dưới chen vào một câu.
Phàn Long âm thầm liếc nàng một cái, nói: "Bỏi vì hai vị khách quý của chúng ta đã tra được, Nhị đương gia và cái chết của cha Thúy Thúy có quan hệ!"
Chúng huynh đệ xôn xao!
Thúy Thúy dùng ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm vào người đang quỳ kia, tay cầm lấy dao phay giắt bên hông.
Trước khi đến nàng đang giết cá, trên dao phay còn dính vài miếng vảy, bốc ra mùi tanh.
Trái lại với nàng, ánh mắt Phàn Long có thể nói là thâm tình: "Lão Nhị a..."
"Phì!" Nhị đương gia hướng về phía hắn hung ác phun một cái.
Phàn Long cách khá xa, không có bị phun trúng, nhưng có lẽ hắn cảm thấy thương tâm, cùng phối hợp lau mặt.
Nhị đương gia: "Đừng nói nhiều! Ngươi đã phát hiện, ta cũng không sợ thừa nhận, cha Thúy Thúy là do ta giết!"
Chúng huynh đệ nhắm ngay Nhị đương gia: "Phì!"
Tiết Tử Linh và Trang Trừng đứng bên ngoài quan sát không thể không hoài nghi "Phì phì phì" là một loại tập tục ở Bạch Tượng Trại.
Phàn Long: "Ca ca biết ngươi chỉ bị người xúi giục, ngươi không cần thay người khách chịu tiếng xấu.
Chỉ cần ngươi nói ra, ca ca nhất định thay ngươi làm chủ!"
Nhị đương gia ngửa mặt lên trời cười to: "Không cần nói nhiều! Cha Thúy Thúy, còn có những người chết năm trước, Khang đại gia, Tiểu Thống Tử, tất cả đều là ta tự tay giết đấy!"
"Tán tận lương tâm!"
"Lòng lang dạ thú!"
"Súc sinh!"
"Phì!"
Phàn Long giơ tay, thanh âm chửi rủa của chúng huynh đệ lập tức tiêu tán.
"Ngươi nói là sự thật?" Sắc mặt Phàn Long âm trầm, khí thế bức nhân, nhưng bên dưới uy áp lại lộ ra một cỗ bi thương.
Nhị đương gia có chút sợ, ngạnh cổ nói: "Muốn giết cứ giết! Kẻ thua làm giặc, ta nhận thua! Ta chỉ hận tay chân làm việc không sạch sẽ, nếu không hiện giờ đứng phía trên chính là ta!"
Phàn Long từ trên cao nhìn xuống người nọ, cảm thấy buồng tim đau nhức, đây là huynh đệ mười năm của hắn a! Nhưng mà phần tình nghĩa này, rốt cuộc phải chấm dứt.
Trốn tránh một tháng, không dám đối mặt, cuối cùng vẫn là kết cục như vậy.
Phàn Long không có bất kỳ biểu lộ nào, hỏi: "Ngươi vì cái gì muốn vị trí này?"
Nhị đương gia: "Ta là sơn tặc, đồ không phải của ta ta liền đoạt, chặn đường của ta ta liền giết, nào có nguyên do? Ngươi muốn biết, ta đây nói cho ngươi biết, ta giết bọn họ, cũng là vì ngươi! Chúng ta đối với năng lực của ngươi, vô cùng bất mãn! Sinh là sơn tặc, chết cũng là sơn tặc!"
Phàn Long trầm mặc một lát, không cãi lại những lời này của hắn.
Đối với những như vậy, một khi tâm đã lệch, tựa như chân bị gãy không hơn, tâm của Nhị đương gia cũng không thể trở lại: "Các ngươi, chủ mưu là ai?"
"Hặc hặc!" Nhị đương gia nhìn hắn bằng cặp mắt cay độc: "Ta chết đi, hắn cũng sẽ không để ngươi sống tốt! Đừng mơ tưởng ta sẽ khai ra, có gan ngươi cứ giết hết chúng huynh đệ liên quan trong trại, ta ở phía dưới chờ các ngươi!"
Trang Trừng quay người ôm lấy Tiết Tử Linh.
Nhị đương gia phải chết không thể nghi ngờ, bất luận người này có bị trừng phạt đúng tội hay không, cái chết của hắn, cùng nàng có quan hệ.
Tiết Tử Linh đem môi dán bên tai nàng: "Nàng làm rất đúng, không có nàng hắn cũng sẽ chết."
Ánh mắt Trang Trừng mờ mịt: "Tiểu Tiết, chờ bắt được người kia, chúng ta liền rời đi được không."
"Được." Tiết Tử Linh lại hôn lên tóc nàng.
Phàn Long nhìn qua.
Tiết Tử Linh ôm lấy Trang Trừng không có buông ra, hơi xoay người một chút, đối mặt Nhị đương gia nói: "Ngươi đừng vội, rất nhanh sẽ được chết."
Nhị đương gia trừng các nàng.
Tiết Tử Linh lãnh đạm nói: "Đợi ngươi chết, ngươi sẽ ở dưới âm phủ, người trong trại ở trên ánh mặt trời, sau này người trong trại thế nào cũng không liên quan tới ngươi."
Nhị đương gia sợ run lên, không rõ nàng muốn nói cái gì.
"Sống là sống, chết chính là chết, một chén canh Mạnh bà, quến hết chuyện trước kia.
Ngươi không thích đi đầu thai, còn chờ ai nữa? Nhưng hiện giờ ngươi sống.
Nếu như còn sống, ba nghìn đao chém chết hay là một đao chấm dứt, do ngươi lựa chọn.
Ngươi là muốn nhìn mình bị từng đao từng đao cắt thịt, miệng vết thương bị giội nước muối, một đám chuột đói đỏ mắt chờ gặm xương ngươi, mấy ngày mấy đêm mỗi lần thở gấp đều đau giống như chết qua một lần..."
Nhị đương gia bị dọa đến mặt mài trắng bệch, hai chân run run.
"Hoặc là chọn vừa nhắm mắt, liền nhanh chóng đi chuyển thế?" Tiết Tử Linh dùng nội lực, giọng nói nhẹ như tơ, cũng không cho kháng cự mà trực tiếp đi vào tai Nhị đương gia, mang theo ý ám thị.
"Khai ra người kia, kiếp này không cần chịu khổ, nói đi."
"Ta nói, ta nói..." Nhị đương gia nuốt nước miếng: "Hắn là..."
Đột nhiên! Một con dao phay ngang trời bay qua, trên dao còn dính vảy cá, cực kỳ tinh chuẩn mà nhắm ngay yết hầu Nhị đương gia chém tới.
Nhị đương gia sợ tới quát to một tiếng, cổ đau xót, hai mắt trợn trắng, té trên mặt đất.
Xa Tiểu Hoán lập từ đem Thúy Thúy từ trong đám người lôi ra.
Thúy Thúy tựa hồ choáng váng, tùy ý nàng dắt đi.
Sau đó, Nhị đương gia đang nằm trên đất bất động, tỉnh.
"Ta đến âm phủ chưa?" Nhị đương gia ngơ ngác hỏi.
Tiết Tử Linh: "Chờ một lát."
Vừa rồi, trong lúc dao phay bay ra ngoài, nàng đã bắn ra hai hạt đậu, một hạt đánh trúng huyệt đạo Oai Qua, làm hắn dừng ngay động tác phóng dao, hạt còn lại tức thì đánh trúng đuôi dao, chỉ có điều, cố ý chậm hơn một chút.
.
ngôn tình hoàn
Nguyên bản có Thúy Thúy làm vật che chắn, động tác của Oai Qua rất khó phát hiện, sẽ không ai hoài nghi một đao vừa rồi không phải Thúy Thúy ném ra, nhưng mà hiện tại Thúy Thúy bị kéo ra, động tác vi diệu của hắn lại lộ ra bất thường.
Nhị đương gia là một tên ngốc, còn chưa hiểu gì.
Tiết Tử Linh "hảo tâm" giải thích: "Đao là do hắn ném, bị ta chặn lại rồi."
Thấy rõ là ai, Nhị đương gia sững sờ, đã nghĩ nhảy dựng lên bay qua đạp Oai Qua, nhưng toàn thân hắn bị trói, chỉ có thể nằm trên đất vặn vẹo, miệng mắng liên tục.
Lúc này mọi người mới tỉnh ngộ, nguyên lại là cháu trai của Đại đương gia, nhìn Oai Qua vẻ ngoài thành thật, thì ra là đồng lõa lới Nhị đương gia!
Có người tự giác đem Oai Qua trói lại, Tiết Tử Linh liền giải huyệt cho hắn.
Oai Qua không nói một lời.
[Trung Nghĩa Đường] bị bầu không khí trầm mặc bao phủ, không người nói chuyện.
Thúy Thúy được Xa Tiểu Hoán trấn an cả buổi, rốt cuộc lấy lại tinh thần, nhìn Oai Qua khóc nức nỡ: "Bản lĩnh ném hành tây của ta cũng là ngươi dạy...!ngươi như thế nào hư hỏng như vậy? Tại sao phải giết cha ta?"
Oai Qua không nhìn nàng.
Phàn Long hỏi: "Ngươi muốn làm trại chủ sao?"
Oai Qua lắc đầu.
Phàn Long hỏi: "Ngươi muốn làm sơn tặc?"
Oai Qua lại lắc đầu.
Phàn Long biết rõ không thể hỏi được gì từ miệng tên cháu trai này, đành nói: "Ngươi có lời gì muốn nói?"
Oai Qua sợ run hồi lâu, chuyển hướng nhìn Xa Tiểu Hoán, lại cười lên một cái, cái mũi bị lệch làm gương mặt hắn xấu xí vô cùng: "Ta hoan hỉ ngươi."
Xa Tiểu Hoán sửng sốt, nhíu mày, liền chứng kiến trong miệng Oai Qua nôn ra máu, cuống quít nói: "Nhanh! Hắn cắn lưỡi! Mau cứu hắn!"
Phàn Long trầm giọng nói: "Là hắn chọn chết kiểu này, để hắn đi đi."
Nhị đương gia một trận khiếp sợ, cắn lưỡi tự sát kiểu chết thê thảm như vậy, hắn nhưng làm không được, vừa rồi thiếu chút nữa bị chặt cổ đã hù hắn sợ xanh mặt.
Hắn giãy dụa nhìn về hướng Tiết Tử Linh, cầu khẩn nói: "Có độc dược hay không?"
Tiết Tử Linh: "Há mồm."
Nhị đương gia: "A..."
Một viên thuốc bắn vào trong miệng hắn.
Tiết Tử Linh: "Nuốt."
Nhị đương gia nhắm mắt, tốt.
Qua hồi lâu, Phàn Long hỏi: "Hắn đã chết?"
Tiết Tử Linh gật đầu.
Đại đương gia Bạch Tượng Trại, Phàn Long, đường đường nam nhi bảy thước, xương cốt boong boong, râu quai nón, mắt như chuông đồng, lỗ mùi hếch lên – đứng trước chúng huynh đệ khóc thành tiếng: "Hu hu, huynh đệ của ta đã không còn ai!"
Tất cả mọi người trầm mặc.
Đây là một loại bị thương khắc cốt ghi tâm.
"Đại đương gia!" Xa Tiểu Hoán cầm đầu hô một tiếng: "Chúng ta đều là huynh đệ của ngươi!"
Chúng huynh đệ lập tức phụ họa: "Đúng! Chúng ta đều là huynh đệ ngươi!"
Phàn Long: "Huhu, cháu của ta cũng không còn!"
Chúng huynh đệ: "..."
Thúy Thúy đỏ mắt nhỏ giọng hỏi: "Ta sẽ làm chất nữ của ngươi a?"
Phàn Long lau nước mắt nước mũi, mở ra ôm ấp: "Chất nữ ngoan, lại tới bá bá ôm một cái!"
Xa Tiểu Hoán trợn trắng mắt, nhặt dao phay từ trên mặt đất lên, dẫn theo Thúy Thúy về nhà.
Chúng huynh đệ cũng mang hai cỗ thi thể đi an táng.
Vào thời điểm này không cần an ủi Phàn Long, ông hãy cố gắng chính mình vượt qua đi!
Tiết Tử Linh: "Chúng ta cũng đi thôi?"
Trang Trừng có vẻ sa sút, nhẹ gật đầu.
Phàn Long: "Không ở lại vài ngày sao?"
Tiết Tử Linh: "Không."
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, Phàn Long lui lại nửa bước, ngã ngồi trên ghế, kinh ngạc nhìn vết máu Oai Qua lưu lại trên mặt đất.
"Tộigì a..." Phàn Long sâu kín mà thở dài một hơi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...