Rất lâu sau đó, Du Tĩnh Đức vẫn luôn không nhìn thấy Cố Thanh Nhượng.
Bản thân cậu, bắt đầu mất ngủ hàng đêm.
Mỗi khi nhắm mắt lại cậu sẽ lại nằm mơ thấy cái cảnh tượng kia, cảnh tượng từ rất nhiều năm trước, khi mà trận chiến tranh cuối cùng còn đang tiếp diễn, lựu đạn của phe địch nổ tung căn nhà, bọn họ lật đật chạy trốn, lại bị đè dưới những tảng đá nặng, tư lệnh bảo hộ cậu ở dưới thân, sắc mặt tái xanh, nhưng nụ cười lại tươi như gió mùa xuân.
“Tĩnh Đức, cậu không bị thương chứ?”
Du Tĩnh Đức chợt mở mắt ra, thở hổn hển mà kịch liệt, trái tim tựa như bị một bàn tay ai đó hung hăng siết chặt, cả người đều đau nhức đến mức co rút ở trong góc giường.
Cậu nhắm mắt thống khổ, trong đầu lại xuất hiện một loạt những hình ảnh khác.
Khuôn mặt của tư lệnh gần trong gang tấc, nở nụ cười ôn nhu.
“Tĩnh Đức, tôi thích cậu.”
Du Tĩnh Đức đột nhiên cảm giác khóe mắt mình lạnh lẽo, nguyên lai, bất tri bất giác cậu đã rơi nước mắt.
Cậu chỉ cho rằng bản thân là bởi vì tư lệnh mà khóc, nhưng trong lòng lại lặng lẽ nói ba chữ.
Tôi không xứng.
Trừ chuộc tội, cả đời này của cậu, không có bất kỳ một loại thân phận thứ hai nào để có thể ở lại bên cạnh Cố Thanh Nhượng.
Nhưng mà ngày hôm nay A Liên nói với cậu, Cố Thanh Nhượng bảo cậu chuẩn bị bản thân gọn gàng một chút, đợi một lát nữa cùng đi tới chỗ của Sở Hoa, hôm nay Sở Hoa kết hôn.
Du Tĩnh Đức ngẩn người, không dám tin nhìn A Liên.
A Liên nhíu mày một cái, lại lắc đầu một cái, không nói thêm gì.
Du Tĩnh Đức thoáng mừng rỡ như điên, điên điên khùng khùng mà chạy trở về phòng mình, lấy một bộ quần áo chưa từng mặc qua, khoác lên người, lại nhìn vào trong gương sửa sang bản thân thật sạch sẽ, lúc này mới đi tìm Cố Thanh Nhượng, nhưng lúc đến phòng Cố Thanh Nhượng, lại không có một bóng người, Du Tĩnh Đức hoảng hốt, vội vàng đi tìm A Liên “Tư lệnh đâu? Tư lệnh đâu! Ngài, ngài suy nghĩ lại?!”
A Liên biết Cố Thanh Nhượng sẽ không tùy tiện nổi giận với bất kỳ ai, bây giờ lại làm ra hành động này, chỉ có thể cho rằng Du Tĩnh Đức làm chuyện xấu, điều này khiến cho A Liên có chút chán ghét Du Tĩnh Đức.
A Liên khoát tay một cái “Tự ngươi lái xe, tư lệnh đã đến nhà Sở Hoa trước rồi.”
Du Tĩnh Đức lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, loại cảm giác mất mát khi không thể thấy được tư lệnh không thể ảnh hưởng cảm giác sung sướng khi sắp được nhìn thấy tư lệnh, cậu vội vội vàng vàng lái xe đến nhà Sở Hoa, nơi đó tràn ngập không khí vui mừng, từ xa cậu đã nhìn thấy Sở Hoa đẩy xe lăn của tư lệnh, nhưng hai người bị rất nhiều tầng tầng lớp lớp những người khác vây quanh, Du Tĩnh Đức làm sao cũng không thể chen vào, cậu nhìn chằm chằm mặt của tư lệnh, ánh mắt nóng bỏng đến như thế nào có lẽ bản thân cậu cũng không biết.
Bất đắc dĩ, cậu không thể làm gì khác hơn là hỏi người bên cạnh “Sở tiên sinh kết hôn cùng với ai?”
“Cậu không biết?” Người bị hỏi đầy mặt kinh ngạc “Cùng với Cho Linh của rạp hát thành phố a, Cho Linh kia cũng thật lợi hại, hiện tại đã một thân một mình, lại có thể mời Cố tư lệnh làm người đại diện nhà mẹ đẻ.”
“Cho Linh?!” Du Tĩnh Đức mơ màng, chốc lát sau đột nhiên cảm giác được một trận choáng váng, khóe miệng không tự chủ liền mỉm cười “Nguyên lai, nguyên lai tư lệnh là đi giúp nàng chuẩn bị hôn lễ.”
Ngày hôm đó Du Tĩnh Đức đều ngồi ở góc, ánh mắt nửa giây cũng không chịu rời khỏi Cố Thanh Nhượng.
Thỉnh thoảng tầm mắt bị người ngăn trở, phát hiện bên hông của sĩ quan đứng trong khán phòng đều đeo súng, cũng phát hiện ở đây có thật nhiều sĩ quan nhìn quen mắt, ngay cả Trần Nghiệp Ân là con của một tướng quân cũng ở chỗ này, cậu không để ý, toàn bộ tâm từ đầu tới cuối đều chỉ đặt trên người Cố Thanh Nhượng.
Cho đến khi Cố Thanh Nhượng rốt cuộc đáp lại tầm mắt của cậu, tim của Du Tĩnh Đức đập loạn, trong chốc lát không có cách nào khắc chế, gần như chỉ cần tư lệnh gật đầu với cậu một cái, cậu sẽ lập tức xuyên qua tất cả mọi người mà xông tới, kết quả tư lệnh lại ngoắc ngoắc cậu.
Du Tĩnh Đức lập tức đứng lên, vội vội vàng vàng chạy về phía Cố Thanh Nhượng.
“Tránh ra một chút, xin lỗi, tránh ra một chút.”
Người bị cậu đẩy ra mặt không hiểu, Du Tĩnh Đức thở hổn hển đi tới trước mặt Cố Thanh Nhượng “Tư lệnh, tôi tới.”
Cố Thanh Nhượng không nhìn cậu, mà lại quay nhìn Cho Linh cùng với Sở Hoa đứng cách đó không xa, nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Lát nữa nếu có động tĩnh gì, cậu nhớ lưu ý.”
Du Tĩnh Đức mờ mịt, chững chạc gật đầu, ánh mắt lại tham lam nhìn Cố Thanh Nhượng, cậu nhớ rõ ràng đã qua bao nhiêu ngày bao nhiêu giờ cậu chưa được nhìn thấy hắn, mỗi ngày đều chờ đợi đến lúc được gặp mặt, bây giờ rốt cuộc được như mong muốn.
Trời tối, khách mời dần dần tản đi.
Du Tĩnh Đức thấy các sĩ quan đeo súng vẫn đồng loạt ở lại, trong lòng hơi có chút nghi ngờ, lại nghĩ tới lời nói lúc trước của tư lệnh, lập tức cảnh giác.
Một lát sau, bỗng nhiên vang lên tiếng súng.
Một nhóm người vọt vào, thô bạo xô đẩy bàn ghế trong nhà, đám người này, trong tay ai cũng cầm theo súng, giết người không chút nào lưu tình, Du Tĩnh Đức vội vàng bảo hộ tư lệnh ra sau lưng, thân mình cương ngạnh mà banh chặt, chặt chẽ nhìn chằm chằm người xung quanh, thật giống một con sư tử chuẩn bị nổi giận.
“Tư lệnh, có người gây chuyện, chúng ta đi thôi!”
“Không đi.”
Du Tĩnh Đức kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Cố Thanh Nhượng, lại thấy hắn nhìn cậu nở một nụ cười quái dị. Du Tĩnh Đức trong lòng chợt lạnh, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên não bộ, chỉ trong giây tiếp theo, khóe mắt của cậu liền nhìn thấy có người quay súng sang hướng này, cậu đang muốn đẩy tư lệnh ra chỗ khác, Cố Thanh Nhượng lại bấu chặt lấy bàn tay của cậu, nụ cười lạnh như băng, giống như đoạn tuyệt.
“Không cho phép đi, ngăn lại.”
“Ngô!” Eo của Du Tĩnh Đức đau xót, cuối cùng bị đạn bắn trúng, cậu đau đến mức rên lên một tiếng, không dám tin nhìn Cố Thanh Nhượng “Tư lệnh? Tại sao… không đi?”
Cố Thanh Nhượng lúc này mới nở ra một nụ cười thật sự, buông tay của cậu ra “Đi ngay bây giờ.”
Nói xong, Cố Thanh Nhượng liền tự mình chuyển xe lăn đi.
Ngay sau đó, Du Tĩnh Đức nghe được âm thanh Trần Nghiệp Ân vội vội vàng vàng chạy tới.
Cậu cái gì cũng không nghe được, trong đầu ù ù ầm ầm, giùng giằng muốn đi, lại bị người chặt chẽ ôm lấy.
“Buông tôi ra, tư lệnh phải đi…”
“Du Tĩnh Đức! Cậu bị thương! Đừng cử động!”
Toàn thân lạnh lẽo, tầm mắt ngày càng mơ hồ, Du Tĩnh Đức thống khổ nhăn mi lại.
Trong thoáng chốc, cậu nhận ra được một chuyện.
Biểu tình của tư lệnh dường như đang nói với cậu: Tôi không cần cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...