“Cố tư lệnh?!” Khung cảnh nhất thời im ắng, Trần tướng quân kinh ngạc trong chốc lát liền mỉm cười “Tư lệnh gần đây có khỏe không? Thoạt nhìn khí sắc rất tốt.”
Người ngoài lập tức cười phụ họa, Cố Thanh Nhượng đáp lại từng câu từng câu một, rồi sau đó liếc nhìn Du Tĩnh Đức một cái “Ngây ngô làm gì? Làm sao không chào hỏi tướng quân?”
“Trần tướng quân tốt.” Nói xong, Du Tĩnh Đức liền trầm mặc cúi đầu nhìn Cố Thanh Nhượng, trong lòng đầy bụng nghi vấn, bất an càng lúc càng lớn, liền cũng không có tâm tư để ý tới việc bản thân bởi vì ít nói mà khiến cho bầu không khí trở nên cứng ngắc.
Cậu biết bản thân mình là sĩ quan phụ tá, từ trước đến giờ không có tư cách được nói chuyện với những đại nhân vật như thế này, cậu cũng không biết nói chuyện, xã giao không tốt, trước kia Cố Thanh Nhượng biết nhược điểm này của cậu, vì vậy cho tới bây giờ cũng không bắt ép cậu đi chào hỏi những người khác, thậm chí còn có lúc đứng trước mặt cậu, giải thoát sự lúng túng của cậu.
Mà hôm nay, hành động cử chỉ của Cố Thanh Nhượng lại khiến cho cậu không tự chủ mà nhích thêm một bước tới gần phía hắn, ngón tay cũng theo bản năng vò lấy vạt áo, cúi đầu, không nói tiếng nào.
Cố Thanh Nhượng vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay của cậu, tỏ ý bảo cậu đừng quá khẩn trương, rồi sau đó cười nói với Trần tướng quân “Tĩnh Đức người này vốn luôn biết điều, lại không biết nói chuyện, tướng quân đừng thấy lạ.”
Tướng quân vui tươi hớn hở, khoát tay nói “Không có không có, người thật thà cũng có chỗ tốt của người thật thà, cậu nhìn cậu ta, nhiều năm trung thành tận tụy với cậu như vậy, chỗ của tôi nếu như có một sĩ quan phụ tá tốt như Tĩnh Đức cũng có thể có nhiều vui vẻ cùng yên tâm.”
“Thật sao? Kia, sau này nếu như Tĩnh Đức nếu làm sai cái gì, xin tướng quân nhiều tha thứ một chút.”
Du Tĩnh Đức bỗng nhiên cảm giác trong lời nói của tư lệnh có hàm ý, bên ngoài đều lộ ra cho cậu một loại cảm giác quái dị hết sức không thoải mái, đang mải suy nghĩ, một cánh tay bỗng nhiên kẹp lấy cổ của cậu, kèm theo đó là một tiếng cười đầy dương quang “Tĩnh Đức, cậu cũng tới a, vừa rồi tôi tìm cậu thật lâu, cậu ẩn núp ở góc nào a?”
“Còn ra thể thống gì!” Trần tướng quân mắng một câu “Vừa lên nhậm chức liền như vậy, không lễ phép!”
Trần Nghiệp Ân cười híp mắt, vỗ vai Du Tĩnh Đức một cái “Có gì liên quan đâu, con cùng Tĩnh Đức là bạn tốt, Tĩnh Đức sẽ không ngại, đúng không?”
Du Tĩnh Đức không vui, né Trần Nghiệp Ân, chân mày theo bản năng liền nhíu lại “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không nên như vậy.”
“Chậc, thật không nể mặt.” Trần Nghiệp Ân oán trách một câu, lực đạo trên cánh tay lại vẫn không thả lỏng, cúi đầu nhìn một cái, nhìn thấy Cố Thanh Nhượng đang nở nụ cười nhìn chính mình, bỗng nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, gãi đầu một cái, nhanh chóng buông lỏng tay “Cố tư lệnh, đã lâu không gặp.”
Trong lòng Trần Nghiệp Ân đối với sắc mặt vui vẻ của Cố tư lệnh có chút rụt rè.
“Trần công tử cũng vậy, Tĩnh Đức nhà chúng ta nhờ công tử chiếu cố.” Cố Thanh Nhượng gật đầu một cái, rồi sau đó quay đầu lại nhìn Du Tĩnh Đức một cái, cầm lấy tay của cậu, trong lúc Trần Nghiệp Ân còn chưa kịp phản ứng, cũng cầm lấy tay của cậu ta, cuối cùng đặt tay của hai người chung một chỗ, dùng giọng nói có chút trách cứ nói với Du Tĩnh Đức “Tĩnh Đức, cậu đang làm gì, Trần công tử đối với cậu như vậy là bởi vì thích cậu, được rồi, bây giờ hảo hảo nắm tay người ta, đừng để ý tôi.”
Du Tĩnh Đức cả người cứng đờ, kinh ngạc nhìn Cố Thanh Nhượng “Tư lệnh?!”
Trần Nghiệp Ân cảm giác bầu không khí có chút vi diệu, vôi vàng kéo lấy tay của Du Tĩnh Đức, cười hì hì nói “Được a, được a, hảo ý của tư lệnh tôi nhận, Tĩnh Đức, cậu tiếp tục tránh tôi đó chính là không cho tôi mặt mũi, cũng là không cho tư lệnh mặt mũi.”
“Trần Nghiệp Ân!” Du Tĩnh Đức cắn răng nghiến lợi trợn mắt nhìn cậu ta một cái, cố rút tay ra mấy lần cũng rút không ra, Cố Thanh Nhượng vừa nói xong câu nói kia liền bảo Sở Hoa đẩy xe lăn rời đi, Du Tĩnh Đức cuống quýt đi về phía trước mấy bước, kết quả bị cái người xưng là bạn tốt anh em tốt ở bên cạnh gắt gao níu lại, cậu ngay cả suy nghĩ trước mặt toàn bộ sĩ quan ở đây đánh chết Trần Nghiệp Ân cũng có.
Vào lúc này, cậu còn có nơi nào nhớ tới việc cậu thích Trần Nghiệp Ân.
Sở Hoa đẩy Cố Thanh Nhượng đi ra ngoài “Bây giờ về nhà?”
Cố Thanh Nhượng sắc mặt lạnh nhạt, gật đầu một cái “Ừ.:
“Ôi chao.” Sở Hoa không thể vui vẻ được “Sắc mặt của cậu bây giờ là như thế nào a? Vốn dĩ thân thể không được như lúc trước, bây giờ lại đến sắc mặt, cậu xấu xí cho ai nhìn a?”
Cố Thanh Nhượng đưa tay đập Sở Hoa một cái, vừa tức vừa buồn cười liếc y một cái “Cái miệng thối này của cậu, nói thêm câu nữa thử xem.”
“Là tôi sai, là tôi sai.” Sở Hoa tìm được xe của Cố gia, một bên đi đến cửa tay lái, một bên hỏi hắn “Tối nay là chuyện gì xảy ra? Sắc mặt của sĩ quan phụ tá nhà cậu đều xanh mét.”
Y cũng chỉ tiện hỏi như vậy, kết quả đợi một lúc lâu, quay nửa đầu nhìn xuống đằng sau, Cố Thanh Nhượng lại đang ngẩn người lẳng lặng nhìn về phía trước.
“Tỉnh hổn rồi!”
Cố Thanh Nhượng không để ý tới y, cho đến khi Sở Hoa đi tới đẩy hắn lên trên xe, Cố Thanh Nhượng lúc này mới nhắm mắt lại, thấp giọng nói một câu “Bất quá là cảm thấy có một số việc cần chấm dứt thì chấm dứt thôi, hơn nữa là tìm đường đi cho cậu ta xong rồi, tất cả đều vui mừng.”
Sở Hoa không biết chuyện giữa hai người, nhún vai một cái, thấy hắn mất hứng cũng không muốn hỏi nhiều.
Xe đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên có người vội vội vàng vàng gõ cửa kính xe.
Sở Hoa đưa mắt nhìn một cái, lại càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa hai người này.
Du Tĩnh Đức đầu đầy mồ hôi đuổi theo, vẻ mặt không biết làm sao mà nóng nảy không yên ổn.
“Tư lệnh! Tư lệnh! Để cho tôi vào!”
Sở Hoa quay đầu về phía sau, hỏi “Như thế nào? Mở cửa không?”
Cố Thanh Nhượng nhắm mắt lại, trầm trầm tựa lưng vào ghế ngồi, giống như là đang ngủ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...