Đến khi Du Tĩnh Đức vội vàng chạy tới phòng của Cố Thanh Nhượng, Cố Thanh Nhượng đã dựa vào bàn, lấy tay chống đầu, cũng chuẩn bị lim dim ngủ.
Nghe thấy âm thanh, Cố Thanh Nhượng hơi hé nửa con mắt ra nhìn một cái “Trở lại?”
Khóe mắt của Du Tĩnh Đức dường như vẫn còn ý cười, nhưng cậu tự biết không thể tỏ ra lỗ mãng trước mặt tư lệnh, chỉ có thể cúi đầu, cung cung kính kính đáp một tiếng, rồi sau đó cậu nhớ ra rằng lúc này cũng đã muộn, không tự chủ nhíu mày lại “Tư lệnh, ngài đã đến giờ nghỉ ngơi.”
Cố Thanh Nhượng cười một tiếng, vươn một cánh tay ra “Cậu quan tâm giờ giấc nghỉ ngơi của tôi làm gì? Đến đây.”
Du Tĩnh Đức ngây người, mờ mịt nhìn sang, ánh sáng trong phòng ảm đạm, đứng ở vị trí này của cậu cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy vài đường nét. Cố Thanh Nhượng có một đôi bàn tay đẹp, thon dài, ánh trăng vừa vặn xuyên thấu qua khung cửa sổ, rơi xuống bàn tay kia, Du Tĩnh Đức đi lại gần thêm chút nữa, lại phát hiện, tư lệnh đã không còn là tư lệnh của năm đó, cho dù có ánh trăng bao trùm lấy, bàn tay kia vẫn gầy trơ xương, tái nhợt đến kinh người.
Du Tĩnh Đức đáy lòng đau nhói, đi nhanh tới cầm lấy bàn tay kia, không nhịn được kêu một tiếng “Tư lệnh, tôi đến rồi.”
Nhưng mà một chớp mắt tiếp theo, Du Tĩnh Đức chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh quay cuồng, đến khi cậu kịp phản ứng lại, cánh tay gầy trơ xương kia đã phát ra một loại lực lượng trái ngược, vững vàng đặt cậu ở trên giường, Cố Thanh Nhượng chống giường, từ trên cao nhìn xuống cậu, trong ánh mắt tràn đầy lợi hại của dã thú.
Du Tĩnh Đức sợ hết hồn, trong tiềm thức muốn lập tức giãy dụa, nhưng ngay lúc đó lý trí lại nhắc nhở cậu, người này là ai.
Người này là Cố Thanh Nhượng, cậu không thể phản kháng.
Vì vậy, cậu liền rút toàn bộ lực lượng trên cơ thể, thuận theo nằm ở dưới người của Cố Thanh Nhượng, chẳng qua, trên gương mặt tràn đầy nghi ngờ.
“Tư lệnh?”
“Tối nay đi chơi rất vui vẻ sao?”
Du Tĩnh Đức kinh ngạc nhìn lên, cho rằng tư lệnh muốn trách tội cậu hôm nay không có đấm bóp chân cho hắn như mọi ngày, nhưng cậu không muốn nói dối Cố Thanh Nhượng, không thể làm gì khác ngoài việc thành thực trả lời “Dạ, rất cao hứng.”
Cố Thanh Nhượng lại hỏi “Chơi cái gì?”
Du Tĩnh Đức mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng, nhưng mà cậu lại nhớ lại buổi gặp mặt hôm nay với Trần Nghiệp Ân, liền không nhịn được muốn nở nụ cười, gương mặt vừa mới chỉ lộ ra một tia ý cười, người ở phía trên lập tức cắt đứt lời cậu chuẩn bị muốn nói.
“Được rồi, ta không muốn biết.”
“Tư lệnh?” Du Tĩnh Đức bất an nhíu nhíu mi.
Cố Thanh Nhượng mặt bình tĩnh nhìn cậu, trầm mặc một hồi, hắn bỗng nhiên bóp chặt cổ của Du Tĩnh Đức, cúi đầu hôn xuống. Nụ hôn này mạnh mẽ, Du Tĩnh Đức bị hắn bóp cổ không cách nào hô hấp, theo bản năng mở miệng, việc này khiến cho Cố Thanh Nhượng dễ dàng cạy mở đôi môi của cậu, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò xông vào càn quét một cách trắng trợn, gần như không cho cậu một khe hở nào để thở dốc, không bao lâu sau, trong miệng liền tràn ngập mùi vị ngòn ngọt cùng tanh tưởi của máu.
Cố Thanh Nhượng vẫn luôn để ý phản ứng của Du Tĩnh Đức, ánh mắt nhìn thấy cậu từ mờ mịt khiếp sợ chuyển sang thuận theo, duy chỉ không đáp lại hắn.
Còn không cả phản kháng.
Cố Thanh Nhượng gần như cho rằng chính mình đang hôn một cỗ thi thể, mà nhiệt độ của cỗ thi thể này, dần dần trở nên lạnh lẽo.
Hắn không ngại.
Đến lúc ánh mắt của Du Tĩnh Đức dần trở nên tan rã, dường như bởi vì nghẹt thở mà co rút, lúc này Cố Thanh Nhượng mới buông cậu ra.
Cố Thanh Nhượng liếm liếm vết máu trên môi, là máu của Du Tĩnh Đức.
“Du Tĩnh Đức, tôi thích cậu.” Cố Thanh Nhượng tinh tế vuốt ve gò má cậu, giọng ôn tồn, nói.
Ánh mắt của Du Tĩnh Đức dần dần thanh tỉnh, giống như là không nghe rõ hắn vừa nói gì, nhíu mi, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
“Tôi yêu cậu, tôi muốn cùng cậu sống một đời.” Vừa nói, hắn vừa hôn lên mi tâm của Du Tĩnh Đức.
Ngay lập tức, người nằm phía dưới toàn thân cứng đờ, Cố Thanh Nhượng mỉm cười, hắn nắm lấy cằm Du Tĩnh Đức “Nghe rõ không? Tôi thích cậu, tôi yêu cậu, tôi muốn cùng cậu sống đến cuối đời, Du Tĩnh Đức.”
Vừa dứt lời, Du Tĩnh Đức chợt đẩy hắn ra, không biết phải làm sao, khiếp sợ, kêu lên thất thanh “Tư lệnh?!”
Cố Thanh Nhượng nén nhịn cảm giác đau đớn vì cơ thể va chạm với mép giường, tư thế ưu nhã ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào Du Tĩnh Đức, khóe miệng hơi nhếch tạo nên một nụ cười lạnh lẽo.
“Nếu nghe rõ rồi, cậu chỉ cần trả lời tôi là được.”
“Tư lệnh?” Du Tĩnh Đức nóng nảy nhìn hắn, hai tay bóp chặt lấy phần vải quần ở hai bên, ngón tay theo bản năng co quắp “Tư lệnh, ngài đến cùng là đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu.”
“Nguyên lai là Tĩnh Đức muốn nghe tôi nói đi nói lại vài lần.” Cố Thanh Nhượng cười đưa một tay về phía cậu “Đến đây, chỉ cần Tĩnh Đức đáp lại tôi, muốn tôi nói bao nhiêu lần cũng được.”
Du Tĩnh Đức lúc này mới phản ứng được chuyện gì vừa mới xảy ra, cậu kinh ngạc che miệng lại, lăng lăng nhìn Cố Thanh Nhượng, cả người giống như bị sét đánh, cả kinh, không biết làm như thế nào cho phải.
Mà Cố Thanh Nhượng vẫn như vậy, duy trì một tư thế, không nhúc nhích.
Du Tĩnh Đức để ý thấy mồ hôi lạnh trên trán Cố Thanh Nhượng, cậu hoảng hốt nhớ tới động tác đẩy hắn ra vừa rồi của mình hết sức thô lỗ, nghĩ đến đó, Du Tĩnh Đức cả người hoảng hốt “Tư lệnh, chân của ngài! Để tôi nhìn một chút!”
“Đừng tới đây!” Sắc mặt của Cố Thanh Nhượng trầm xuống, nghiêm nghị ngăn cậu lại, tư thế của hắn vẫn duy trì như lúc ban đầu, ý thức được bản thân có chút thất thố, Cố Thanh Nhượng cụp mắt, lộ ra một nụ cười xin lỗi “Tĩnh Đức, cậu trước trả lời tôi, nếu không, xin cậu, không nên lại đây, được không?”
Du Tĩnh Đức cả người chấn động, sắc mặt tái nhợt nhìn hắn.
Qua một lúc lâu, cậu nhìn mồ hôi lạnh trên trán Cố Thanh Nhượng, bỗng nhiên quỳ xuống.
Cậu từng bước từng bước quỳ gối đi đến bên chân Cố Thanh Nhượng, hai tay run run mà vịn lên chân của hắn, biểu tình thê thảm, ngẩng đầu lên “Tư lệnh, để cho tôi xem chân của ngài một chút, được không?”
Cố Thanh Nhượng không nhúc nhích, cậu liền yên lòng, dè dặt cuốn ống quần của hắn lên, nhẹ nhàng ấn một cái, ngẩng đầu lên định hỏi cảm giác của hắn như thế nào, trong giây lát liền cả người sững sờ.
Biểu tình của Cố Thanh Nhượng giống như khóc, nhưng không phải là khóc, giống như cười, nhưng cũng chẳng phải là cười, Du Tĩnh Đức chưa từng nhìn thấy biểu tình của hắn như vậy, lời nói ngạnh trong cổ họng, nhất thời lại không phát ra được thanh âm nào.
“Tôi chẳng qua là muốn cậu trả lời tôi, có khó khăn như thế sao?”
“Tôi bảo cậu không nên đến đây, cậu không nghe, là bởi vì cậu thấy tôi là một người què, không làm gì được cậu sao?”
Du Tĩnh Đức cả người đều luống cuống, vội vội vàng vàng lắc đầu “Không phải vậy, tư lệnh, không phải vậy, đến bây giờ tôi cũng không bao giờ nghĩ ngài là người què…”
Cố Thanh Nhượng gật đầu một cái “Tôi biết cậu đến bây giờ vẫn không cho rằng tôi là người què, là tôi tin tưởng cậu, vậy cậu, đồng ý hay không, chỉ cần nói một câu không được sao? Cậu như vậy, rất khó khiến tôi không nghĩ đến phương hướng tệ hơn, thật ra thì cậu không muốn, chỉ bởi vì tôi là một người què, cho nên không đành lòng.”
Dũ Tĩnh Đức bụng dạ tốt như thế nào, hắn đương nhiên biết, nhưng từ trước đến giờ hắn chưa từng lợi dụng lòng tốt của cậu để trói buộc cậu.
Một lát sau, Du Tĩnh Đức dần dần cúi đầu.
“Thật xin lỗi, tư lệnh, tôi, tôi đã có người thích.”
Cố Thanh Nhượng nhắm hai mắt, gật đầu một cái “Tôi biết rồi.”
Là hắn tự mình đa tình, lầm tưởng lưỡng tình tương duyệt.
Rồi sau đó hắn cảm giác được có một đôi tay do dự đặt lên vai hắn, Du Tĩnh Đức sắc mặt khó xử ngồi xuống bên cạnh hắn, nói “Tư lệnh, từ ngày tôi được ngài cứu đến giờ và trở về sau, toàn bộ trung thành của tôi chỉ dành cho ngài, nếu như ngài muốn tôi, ngài làm gì tôi cũng được. Duy chỉ có trái tim tôi, tôi không thể cho ngài được.”
Cố Thanh Nhượng bỗng dưng trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn cậu.
“Cậu đang nói cái gì?!”
Du Tĩnh Đức mím môi, cúi đầu, dè dặt nói “Tôi nguyện ý đem toàn bộ đều trao cho tư lệnh.”
Cố Thanh Nhượng gần như cho rằng chính mình nghe lầm, hắn bình tĩnh hỏi lại “Bao gồm cả những chuyện thường xảy ra trong kỹ viện sao?”
Du Tĩnh Đức cắn răng, gật đầu một cái.
“Trong lòng cậu có người khác, nhưng cậu lại muốn dâng hiến toàn bộ cho tôi, thậm chí nguyện ý làm những chuyện chỉ có trong kỹ viện, là ý này sao?” Cố Thanh Nhượng nhìn chằm chằm cậu, thấy sắc mặt của Du Tĩnh Đức loáng thoáng một chút kháng cự, dừng một chút, hắn nói thêm một câu “Cậu suy nghĩ thật kỹ, có thật sự là như vậy không?”
Du Tĩnh Đức bị hắn nói có chút lúng túng, nhưng mà cuối cùng cậu vẫn kiên định gật đầu.
“Đúng vậy, tư lệnh.”
“Ha!” Cố Thanh Nhượng bỗng nhiên cười thành tiếng, hắn vừa cười vừa lắc đầu “Du Tĩnh Đức, tôi không ngờ, tôi thật sự không ngờ, cậu có phải đã hiểu lầm cái gì hay không, cậu cho rằng tôi tại sao phải là cậu?”
Hắn thật muốn hỏi một câu: Du Tĩnh Đức, cậu coi tôi là loại người nào.
Nhưng hắn cuối cùng cũng chỉ nhắm mắt lại, mỏi mệt xoa xoa mi tâm, trước khi Du Tĩnh Đức mở miệng, cắt đứt lời của cậu.
“Được rồi, tôi biết rồi, cậu đi ra ngoài trước đi, tối nay tôi mệt mỏi.”
“Tư lệnh?” Du Tĩnh Đức cau mày nhìn hắn, một bên vụng về đỡ hắn nằm lại xuống giường, nhưng mà Cố Thanh Nhượng lại nghiêng người qua, khoát khoát tay, nói “Cậu đi ra ngoài một hôm chắc cũng mệt mỏi, ngày mai còn có việc, cậu đi nghỉ trước đi, không cần phải để ý đến tôi.”
Du Tĩnh Đức còn do dự, nhưng mà Cố Thanh Nhượng đã không muốn để ý đến cậu, cậu không thể làm gì khác ngoài việc ôm một bụng bất an rời khỏi, ngay tại lúc cậu chuẩn bị bước ra khỏi cửa, cậu bỗng nhiên nghe thấy thanh âm mệt mỏi của Cố Thanh Nhượng.
“Tĩnh Đức, cho tới bây giờ, tôi vẫn không có ý định miễn cưỡng cậu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...