Đoạn thời gian này, Úy Ương liều mạng học, đồng thời cũng âm thầm quan sát Đỗ Việt.
Tên này được mệnh danh là tiểu bá vương của đám học sinh yếu kém, gần đây rất an phận, buổi sáng đúng giờ đến trường, trong trường không gây sự, buổi chiều đúng giờ ngồi xe nhà đến đón về.
Người tạp vụ Tiểu Vưu trong trường kia, vẫn luôn âm thầm giám sát tên này.
Cái này là Úy Ương bảo Tô Triết giao phó.
Đối mặt với cái kết quả này, cô không hề bất ngờ, ngón tay bị cắt đứt kia có thể làm hắn kinh hãi, đồng thời cũng khiến tên chủ mưu thật sự kia như vậy mà ẩn nấp thật sâu.
Bất quá, không sao, tên đó làm yêu quái quen rồi, sớm muộn gì cũng hiện nguyên hình, yên ổn một thời gian cũng tốt, cô có bài tập phải làm, lúc trước làm loạn lớn như thế, trước lúc kỳ thi tháng, cô cũng không hy vọng có chuyện phát sinh.
An ổn thi cho tốt, xoay lại hình tượng của cô trong mắt thầy cô, so với việc bắt được tên kia quan trọng hơn.
Úy Lan cũng rất quy củ, lại tránh cô rất xa.
Cứ như này, tai Úy Ương lại thanh tĩnh không ít, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.
Liễu Hãn Sanh cũng không tìm cô, cùng một lớp, thi thoảng ánh mắt sẽ có va chạm, lúc hắn nhìn cô, mang theo suy nghĩ sâu xa, mà cô, không hề có nửa điểm tình cảm.
Giữa các bạn học, có rất nhiều người vẫn bài xích cô, thường cười nhạo cô: "Ài, bị thịt, học hành tuần tự tiến bộ, luôn chép bài tập của người khác, có biết xấu hổ hay không.."
Thầy Lôi từng trên lớp khen Úy Ương, làm bài trình bày đẹp, sau tiết học, liền có người trong tối ngoài sáng tổn hại cô.
Bọn họ cho rằng, những bài tập đó, là cô chép của Quyền Trân, hoặc là Hà Hoan - Gần đây, hai người này rất thân thiết với cô, hai bọn họ, một người khoa tự nhiên giỏi, một người khoa xã hội tốt, hơn nữa, đến nay bọn họ đã kết thành một, thường hay cùng nhau đi thư viện, cuối ngày như hình với bóng không rời, tất cả mọi người đều đang đoán, bài tập của cô là chép từ hai người họ nên mới tốt như vậy.
Úy Ương lười tranh luận: Người khác thích tưởng thế nào liền cứ cho là vậy, liên quan gì đến cô?
Cách nghĩ của mấy cô cậu học sinh này, lấy tâm thái 30 tuổi của cô mà nói hoàn toàn là ấu trĩ buồn cười.
"Úy Ương, bà rõ ràng không hề chép bài tập, vì sao không giải thích?"
Mấy ngày này, Quyền Trân nhìn rõ ràng, mỗi lần nhìn thấy có người đổ oan cô, trong lòng liền oán hận, từng nhiều lần giúp cô nói rõ, nhưng Úy Ương không cho, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
"Mình tới để học, không phải tới để nhận được sự tán thành của họ, cũng không phải vì khoe khoang cái gì, chỉ là muốn phát triển bản thân, khiến bản thân sống càng có tự tin, vì bản thân trong tương lai.
Nếu cứ phải đánh mặt bọn họ, kỳ thi tháng, kỳ thi cuối kỳ, kỳ thi lên cấp, thành tích mỗi lần thi đều có thể đánh thỏa đáng lên mặt bọn họ.
Mình không vội..
Từng bước đi tốt trên cong đường của bản thân là được rồi.."
Quyền Trân nghe mà khẽ than, cảm thấy lời này thực có đạo lý, ngược lại thấy bản thân dễ dàng bị người khác kích động như thế, không khỏi cảm khái nói: "Úy Ương, bà quá là trầm ổn, tính khí của mình quá nóng nảy, quá bạo phát, thật nên hướng bà học hỏi."
Úy Ương cười cười, người đã chết một lần rồi, nhìn sự tình tự nhiên liền trở nên thấu đáo mà bình tĩnh, bình tĩnh tới mức căn bản không giống với một nữ học sinh 16 tuổi nữa - cái này có gì mà hoan hỷ chứ.
Đúng vậy, 16 tuổi vốn là lúc ngây thơ hồn nhiên nhất, nhưng trong lòng cô lại cất giấu quá nhiều bí mật, mục tiêu lại vô cùng xác định: Trở nên nổi bật, cho nên, cô so với bất kỳ ai cũng hiểu hơn nên làm gì, cô phải dành toàn bộ thời gian đi làm cho tốt, ví dụ: Thật tâm học hành, thật tâm luyện võ - làm tất cả hoàn toàn là vì khiến bản thân trở nên càng ưu tú hơn mà thôi.
Không nên làm thì không nên lãng phí thời gian làm, ví dụ: Cùng với cái đám trẻ con này tranh chấp, so cao thấp, thế thật chẳng có tẹo ý nghĩa gì, còn không bằng làm mấy trang đề, đọc thêm mấy cuốn sách thú vị, lại hoặc là dứt khoát phụ đạo cho Quyền Trân học tiếng Anh càng có ý nghĩa hơn.
Để ý những cái không đâu, thế khác gì đang lãng phí sinh mệnh.
Độc lập làm chính mình, đây là đối đãi tốt với chính mình.
Còn về Quyền Trân với hà Hoan, cô với bọn họ quan hệ càng ngày càng thân thiết.
Úy Ương khá là thích Quyền Trân, cô gái này, bình thường nhìn rất không hợp đàn, nhưng thật ra là một người có trái tim kín đáo, khinh thường đám nữ sinh tục tằng, ngay thẳng, là người có tính cách cực mạnh, chí hướng cao, cho nên mới có phong cách không giống với mấy bạn học khác.
Còn về Hà Hoan, cô gái này tướng mạo bình thường, bình thường tới mức có thể khiến người ta xem nhẹ sự tồn tại của cô, hoàn cảnh gia đình không được tốt, nghe nói cha thích bạo lực gia đình, trên tay trên người luôn có vết bầm tím.
Trong trường không có bạn bè gì, lúc trước thường một mình đi đi về về, rất khó kết giao bạn bè, nhưng Hà Hoan thế, kích động tới Úy Ương - Đây cũng là một cô gái mệnh khổ, Úy Ương muốn bắt đầu một cuộc đời mới, liền tiếp nhận cô thành một người bạn khác.
Ba cô gái nhỏ, tuổi tác tương đương, cùng một lớp, lại cả ngày ở cùng nhau, tình cảm mỗi ngày một sâu đậm.
*
Lại một buổi sáng sớm, thầy Lôi đang đi vào phòng học, sau khi đi vào cười đập đập tay, nhìn dáng vẻ như kiểu gặp được chuyện vui động trời gì, mặt mày đều tươi sáng, nói: "Các em học sinh, hôm nay tiết học đầu tiên là văn hóa đất nước, nhưng, hôm nay trước khi giảng bài, thầy phải giới thiệu với các em một bạn học sinh mới chuyển tới trường ta..
Tư Chính Bắc, vào đi.."
Lời vừa nói xong, ngoài cửa, một người thiếu niên cao cao gầy gầy tuấn tú, trên vai khoác một cái cặp đi vào, đối với người ngồi dưới bục khẽ cười, lộ ra cái răng nanh, cùng với một đôi lúm đồng tiền mờ mờ, âm thanh đó trong trẻo giống như thiên nhiên:
"Chào mọi người, mình tên Tư Chính Bắc, tên phụ là Tư Tiểu Bắc.
Bạn học mới của mọi người.
Tư Chính Bắc là tên đi học của mình, vì ông mình nói, Tư Tiểu Bắc cái tên này có chút nhỏ mọn, chính bắc hiện lên hào phóng hơn, có thể hiểu là trấn thủ Đông Bắc cũng được, cũng có thể hiểu là chính tá Đông Bắc.
Người lớn trong nhà đều thích hậu thế trong nhà trở thành tài có ích.
Bất quá, mình càng thích cái tên Tư Tiểu Bắc hơn, sau này mọi người có thể gọi mình là Tiểu Bắc, cái tên này càng thể hiện sự thân thiết hơn.
" Oa..
"
Không ít người phát ra âm thanh kinh hô.
Không vì cái gì khác chính là tên học sinh mới Tư Tiểu Bắc này, chính là yêu nghiệt chuyển thế, thân hình như tùng như bách, mặt như ngọc, nụ cười như tinh quang, thân thiết ập tới, thiếu niên tươi sáng, hiệu ứng như thế.
Vốn dĩ Liễu Hãn Sanh là người đàn ông tuấn tú nhất trong trường, tên Tư Tiểu Bắc này vừa tới, kinh diễm tất cả học sinh, lập tức liền áp đảo màu sắc của hắn trở nên ảm đạm.
Úy Ương cũng ngẩn người: Là Tiểu Tư, hắn thật sự tới đây học rồi.
" Đẹp trai quá! "
" Đúng thế đúng thế, giống như trong tranh bước ra vậy.
"
" Tư Chính Bắc? Cái tên này sao nghe quen tai thế? Ồ..
Mình nhớ ra rồi nhớ ra rồi, đệ nhất trung thành phố Bình Tân xuất hiện một học sinh thiên tài, tên chính là Tư Chính Bắc, từng thi đứng nhất toàn quốc.
"
" Đúng, chính là Tư Chính Bắc.
"
Thầy Lôi cười hì hì xác thực suy đoán của mọi người.
" Oa.."
Phía dưới lại vang lên một trận xôn xao.
Như vậy, Tư Chính Bắc rốt cuộc là người thế nào thế?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...