"Um, cái này.." Bùi Ngọc Hồ cười thần bí, trầm ngâm ngó trái nhòm phải một phen, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể hoàn toàn chắc chắn, liền búng tay một cái, nói: "Cậu đợi đấy.
Mình về phòng lấy cái này cho cậu xem."
"Được!"
Bùi Ngọc Hồ lộp cộp lên lầu, lúc quay lại trên tay cầm một quyển album, từ xa xa giơ giơ lên.
"Đây là album của cậu?"
Mai Nhược Sa hỏi, không hiểu cô lấy album làm gì, lẽ nào người trong lòng cô ta chạy vào album của cô?
"Không phải của mình, là album quý báu của cha mình lưu giữ, người ngoài hầu như không thể thưởng thức được đâu, bình thường dấu rất kỹ, không dễ gì cho động vào.
Mình cũng là trong lúc vô tình mới nhìn thấy chỗ ông ấy cất đấy.
Nhìn lại trước kia cậu từng giúp mình, mình liền lén lút đi lấy tới để cậu liếc một chút.."
Giao tình của hai người bén duyên từ một năm trước, Mai Nhược Sa từng giúp đỡ Bùi Ngọc Hồ.
"Cậu xem, có phải hắn không?"
Lật đến trang thứ hai phía cuối trang, cô chỉ Mộ Nhung Trưng trong ảnh cả gia đình, nghiêng đầu cười hì hì hỏi.
"Đúng đúng đúng, chính là anh ấy.
Anh ấy là.." Mai Nhược Sa không khỏi kinh hô ngẩng đầu: "Anh ấy..
Là công tử Bùi gia?"
Một thân phận như thế, thật sự làm cô ta bất ngờ, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, lại là hợp tình hợp lý nhất rồi.
Cũng chỉ có xuất thân như thế mới ăn khớp với phần khí chất kiêu ngạo ngút trời kia của hắn.
Bùi Ngọc Hồi cười: "Đây chính là Tứ đệ kia của mình.
Bất quá, cha vẫn luôn chưa công bố ra ngoài thân phận của hắn, cho nên, người bên ngoài chỉ biết Bùi gia chúng ta còn có một người con trai tên Bùi Ngự Châu, lại không có mấy người biết tướng mạo hắn như thế nào? Nhưng mà, tháng 8 này, trong nhà sẽ tổ chức tiệc mừng thọ, long trọng mời tất cả tiểu thư danh viện nội trong Nam Giang tới, dự tính mượn cơ hội này để hắn xem mắt, tới lúc đó hôn nhân Tứ đệ này của ta, chỉ sợ là quyết xong xuôi rồi.."
Mai Nhược Sa vừa nghe, lập tức vỗ bức ảnh kia cười ra tiếng, "Thế không phải là mình đã tới đúng lúc sao?"
Hóa ra, anh ấy tên Bùi Ngự Châu.
Tên hay quá.
Thật sự là một cái tên hay.
Cô ta thích.
Thực sự quá yêu thích.
"Ây zô, cậu đừng quên cậu phải cùng Yến Kim Thành đính hôn đấy.."
Bùi Ngọc Hồ nhịn không được nhắc nhở.
"Mình sẽ hủy bỏ đính hôn.
Tam tiểu thư, mình muốn làm vợ của Tứ đệ cậu."
Câu này nói ra là khẳng định cỡ nào chứ, giống như là chỉ cần cô ta bằng lòng, đây chính là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi ấy.
Bùi Ngọc Hồ không khỏi cảm khái: Con gái nhà Mai gia, thật sự rất tự tin, chưa từng biết thất bại là gì - Bất quá, cô gái này cũng đích thực là thuận buồm xuôi gió sống nhiều năm như thế, một người nếu sinh ra trên đời này, mọi việc muốn có liền được, tự nhiên sẽ tràn đầy tự tin, cảm thấy thiên hạ không có chuyện gì khó, chỉ là..
"Cái này sợ là không phải chuyện cậu muốn là được, cậu có điều không biết, ở Bùi gia chúng mình, tiểu tử này tính khí thuộc diện khó chiều khó ưa nhất, nếu cậu thật sự gả cho hắn ấy à, sợ là phải lập một kế hoạch thật tốt may ra mới có khả năng.."
Bùi Ngọc Hồ cười ôn nhu, trong lòng suy tính.
Nếu như Mai Nhược Sa thật sự có thể gả cho Tứ đệ, thì đó chính là một chuyện tốt, nhưng, Yến gia sao có thể để viên ngọc quý nhất Bắc Giang gả tới Nam Giang, Mai Nhược Sa đại biểu cho tài phú ngút trời đó.
Ngoài ra, Lão Tứ cái tính khí cổ quái kia, nếu đã hai lần gặp Mai gia đại tiểu thư này lại không hề nói danh tính ra, có thể thấy hắn căn bản không có ý liên hôn hai vùng Nam Bắc.
Cái gọi là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, loại hôn nhân này sợ là khó thành.
Bất quá, lời buồn bã này cô không có nói ra.
"Đúng, mình phải lập kế hoạch hẳn hoi mới được, Tam tỷ, truyện này em nhất định phải xin chị giúp đỡ đấy nhé..
Chỉ cần chị cho em gả cho anh ấy, sau đại hôn, em nhất định hậu lễ cảm ơn chị.."
Tam tiểu thư - cách xưng hô này, liền đổi thành Tam tỷ rồi.
Nhưng thấy Mai Nhược Sa có bao nhiêu muốn thành cuộc hôn nhân này chứ.
"Có thể giúp mình nhất định sẽ giúp.."
Chỉ là loại chuyện tình cảm này, nếu Tứ đệ không vừa ý, sợ là người bên cạnh dù có cố sức như nào cũng vô ích thôi.
Huống chi tên tiểu tử kia còn ở thành phố Ôn giấu một tiểu mỹ nhân cơ, chuyến này còn đưa người tới Hải Tân - Đó chính là một tên đầu gỗ, không ăn mềm không ăn cứng, lần này cư nhiên bị người ta bắt gặp đang chơi bời trên bãi cát?
Ân, quay về, hay là cô đi điều tra xem cô gái nhỏ tên Úy Ương kia, ở trong lòng Lão Tứ quan trọng đến cỡ nào.
Hazz, cũng không biết trong lòng tên tiểu tử kia rốt cuộc là nghĩ thế nào, không duyên không cớ nhìn trúng một nữ học sinh bình thường, người đó là người hắn có thể cưới sao?
Nếu thật sự làm loạn lên, thật làm tổn hại đến danh dự của hắn, cha sợ là bị hắn chọc tức chết mất thôi.
Thời đại này, càng ngày càng coi trọng nam nữ bình đẳng, quốc gia đề xướng một vợ một chồng, mặc dù tập tục cưới vợ bé vẫn không ngừng, nhưng đối với người làm chuyện lớn trong tương lai mà nói, một khi truyền ra ngoài tin xấu "bao nuôi nữ học sinh", tóm lại không đẹp đẽ gì.
Có thể tự nhiên dứt ra sạch sẽ thì tốt, dù gì cũng là người làm chuyện lớn.
"Ài, Tam tỷ, lời đáp ứng này của chị có chút gượng ép nha.."
Mai Nhược Sa tương đối mẫn cảm, trong đầu đột nhiên hiện qua một thiếu nữ đẹp như tinh linh, liền quay đầu xem xét bức ảnh cả nhà, trên đó trừ Bùi tổng tư lệnh, Bùi phu nhân, ngoài ra xếp hàng có ba người đàn ông, hai cô gái xinh đẹp, trong đó có một người là Bùi Ngọc Hồ, ngoài ra còn một người tuổi còn quá nhỏ, nhìn qua có vẻ còn chưa thành niên, nhưng gương mặt này không phải là thiếu nữ tinh linh bên bờ biển kia..
Liên kết trước sau một chút, cô ta liền hiểu ra, "Bùi Ngự Châu đã có người trong lòng rồi đúng chứ? Không đúng, nếu có người trong lòng rồi, Bùi gia sao lại muốn để anh ấy xem mắt? Hoặc là, cô gái kia xuất thân không tốt, không xứng với Bùi gia?"
Hoàn toàn bị cô ta đoán trúng rồi.
Đều nói viên ngọc quý nhà Mai gia không những sắc như hồng mai, còn thông minh sáng tỏ, là kỳ nữ danh môn hiếm thấy trên đời này, tương lai có thể dẫn dắt tập đoàn tài chính Mai Thị đi tới đỉnh cao tài phú mới.
Ai lấy được, người đó chính là cưới được một cái cây rụng tiền.
Cô gái như thế, nếu có thể hợp Tứ Đệ, thì đó tuyệt đối là cân đối.
Bất luận là gia thế, hay là tài phú, hay là tướng mạo, có thể nói là tuyệt thế vô song.
"Cái này mình không rõ lắm, tên nhóc đó tính cách lạnh lùng, lại với cha mẹ ta quan hệ không được tốt lắm, trong lòng có người hay không, sợ là đến người nuôi hắn lớn cũng không đoán được mấy phần, huống hồ là mình..
Nhưng tuổi hắn trẻ như thế, nếu thật sự có một hai hồng nhan tri kỷ, cũng dễ cho qua.."
Bùi Ngọc Hồ không nói toạc ra.
Mai Nhược Sa nghĩ cũng có đạo lý.
"Ài, nếu Tứ đệ thật sự có người trong lòng rồi, cậu có bỏ cuộc không?"
Cô thử thăm dò.
"Sẽ không." Mai Nhược Sa nhướng mày, lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, "Không đánh mà lui, đó không phải là tác phong của Mai Nhược Sa em, em sẽ giành lấy một cơ hội cạnh tranh công bằng, tam tỷ, chị cảm thấy trên đời này có thể có người con gái em không bì được sao? Đương nhiên, trừ chị ra, nhưng chị là tam tỷ, may không phải là đối thủ cạnh tranh của em, nếu không em thật đúng là nguy hiểm rồi.."
Nói xong, vòng tay với Bùi Ngọc Hồ cười yêu kiều.
Cô ta đúng là rất tự tin, hơn nữa lại am hiểu nghệ thuật nói chuyện, dễ dàng dỗ dành được Bùi Ngọc Hồ cười ngay.
Giờ khắc này, Bùi Ngọc Hồ thật sự cảm thấy, Mai Nhược Sa hẳn nên là người của Bùi gia bọn họ, cô ta với Tứ đệ mà nói, tuyệt đối là một đôi trời đất tạo ra.
Úy Ương kia, cuối cùng sẽ trở thành một người qua đường trong cuộc đời của hắn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...