"Bí mật?"
Mộ Nhung Trưng quay lại ngồi xuống, nghiêng mắt nhìn chăm chú thiếu niên cao gầy kia, phì cười: "Cậu nói cái gì thế? Cư nhiên có thể khiến phó đoàn Mã tin tưởng chỉ cần khống chế được cậu, liền có thể đánh ngã được ta? Giúp hắn có được điều lệnh?"
Thiếu niên cao gầy hất cằm, hai tròng mắt đỏ lòm, cười lạnh: "Tên họ Mộ, ngươi luôn miệng nói: Chạy tới Lạng Sơn là vì dẹp tội phạm, thực chất là ngươi nhìn trúng kho tiền Tuân gia.
Chính vào ngày ngươi vây bắt diệt trừ, toàn bộ kho tiền Tuân gia đã bị di chuyển.
Mặc kệ là quân đội Nam Giang hay là Bắc Giang, đều không thể tìm thấy kho tiền tích lũy ba đời Tuân gia.
Toàn bộ sản nghiệp tiền bạc của Tuân gia mất tích thần bí, tất cả mọi người đều cho rằng là bị đại thiếu gia nhà chúng ta chuyển rời đi, kỳ thật toàn bộ là bị ngươi nuốt chửng rồi.."
Ngón tay chỉ thẳng giữa mi tâm.
Hành động lên án này, tội danh ngập trời, căn bản chính là muốn vu oan giá họa.
Nhưng, đối với một số người muốn bôi đen hắn mà nói, lại là một cơ hội ngàn năm có một.
Mộ Nhung Trưng ngưng trọng, nhả chầm chậm từng từ ra, lấy trọng âm tăng thêm xác nhận: "Cậu đang nói, kho tiền Tuân gia, là ta mượn cơ hội chuyền ra bên ngoài là không tìm được tiền nhưng lại lấy đi?"
Thiếu niên cao gầy cười lạnh, lại đập mạnh lên mặt bàn một cái, giống như muốn lấy cái này để phát tiết hận ý khó nguôi ngoai trong lòng: "Việc đến giờ, ngươi còn muốn giả ngu, tên họ Mộ, ngươi diễn kịch thật sự rất giỏi đấy!"
Doanh trưởng Cát bên cạnh quan sát, nhân cơ hội cũng nói một câu:
"Mộ Nhung Trưng, người này đã trung thực thú nhận rồi, Trưởng đoàn Mạnh biết mà lại không báo, cố ý dấu diếm, tôi thấy chính là âm thầm cấu kết nội bộ giúp anh che giấu hành vi phạm tội.
Kho tiền của Tuân gia, một khi thu được, phải phân rõ ràng, chia đều cho Bắc Giang, sung vào quốc khố, anh lại lợi dụng chức vụ, trộm tài sản quốc gia.
Hôm nay tôi nhốt Trưởng đoàn Mạnh, báo trực tiếp lên bộ quân đội, Bùi thiếu gia tuy không có quân chức trên người, nhưng hắn là thành viên của bộ quân pháp, có quyền hạn tra rõ việc này.."
Câu câu chữ chữ toàn đúng tình hợp lý.
"Chứng cứ đâu? Anh có chứng cứ gì chỉ ra và xác minh ta nuốt tiền chiếm làm của riêng?"
Mộ Nhung Trưng lành lạnh hỏi lại, muốn biết trên tay bọn họ cầm con át chủ bài gì, cư nhiên dễ dàng tin tưởng lời của một tên nghiện, muốn mượn cơ hội chế tài hắn.
"Cô gái bị các anh cứu thoát kia chính là nhân chứng.
Cô ấy biết số tiền kia bị anh giấu chỗ nào, đây là chính tai tôi nghe được.
Chỉ cần tìm được cô gái kia, liền có thể biết chỗ chôn tiền."
Một câu nói của thiếu niên cao gầy thế nhưng liên lụy tới Úy Ương - người không liên quan vào giữa đoàn hỗn loạn sôi sục này.
Phó quan Trương ngẩn người.
Úy tiểu thư?
Cô ấy thế nhưng nói tiền kia là Tứ Thiếu cất giấu?
Sao cô ấy lại lối giáo cho giặc thế?
Hắn không khỏi nhìn về phía Tứ Thiếu.
Mộ Nhung Trưng cũng ngây ngẩn theo.
Hắn quen biết Úy Ương cũng là chuyện trong mấy tháng này, liên quan đến chuyện trước kia, hắn xác định bản thân trước giờ chưa từng nói qua, sao nha đầu này biết hắn từng là quan chỉ huy trong hành động dẹp buôn bán thuốc phiện ở Lạng Sơn, lại sao biết được trên Lạng Sơn có kho tiền?
Việc này, quá kỳ quái rồi.
Quan trọng, vì sao hắn muốn chụp cái tội danh này lên người cô?
Thật sự là hận cô đến như vậy sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng hắn, không hiểu sao đau nhói một chút.
Cũng chính vào lúc này, Trưởng đoàn Mạnh Lương đi vào, lạnh lùng quét mắt nhìn phó đoàn Mã người nhốt hắn lại, chuyển tới nhìn phó quan Trương: "Thu súng lại đi, tình hình bên ngoài ta đã khống chế được."
Phó quan Trương lúc này mới cất súng đi.
"Ngươi có dám tìm cô gái kia tới đây đối chất không?"
Phó đoàn Mã mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Mộ Nhung Trưng, vẫn muốn tìm cơ hội biện hộ cho hành vi của bản thân, muốn chứng minh bản thân làm không sai.
Mộ Nhung Trưng tự nhiên không thể để Úy Ương liên lụy vào được, lập tức cười lạnh lùng, chỉ thiếu niên cao gầy kia, lạnh giọng chất vấn: "Cậu có biết người kia là ai không? Hắn tên Tuân Triệu, là con trai nuôi Tuân gia.
Tuân Luân bị ta bắn chết rồi, Tuân gia cũng bị ta đánh sập, người này hận ta thấu xương, lời ngậm máu phun người như vậy anh cũng tin? Phó đoàn Mã, anh là trẻ mẫu giáo chưa tốt nghiệp sao?"
Phó đoàn Mã đương nhiên biết người này là ai, thấy hắn không trả lời thẳng thắn, xác định hắn đang chột dạ, kêu lên, "Doanh trưởng Mộ, ta hỏi anh, có dám tìm cô gái kia tới đốt chất.."
"Câm mồm, chuyện này xử lý thế nào, chưa đến phiên anh tới vung tay múa chân.
Trưởng đoàn Mạnh, đem người này áp giải xuống."
Mộ Nhung Trưng không muốn cùng loại người này phí lời nữa.
"Rõ!"
Trưởng đoàn Mạnh ra hiệu cho thuộc hạ đưa người đi.
Phó đoàn Mã vừa bị kéo đi, vừa cười nhạo, nói lớn: "Mộ Nhung Trưng, ngươi đang chột dạ, ngươi đang chột dạ..
Bên ngoài ngươi là anh hùng dẹp loạn, trên thực tế ngươi chỉ là mượn cơ hội gom tiền..
Ngươi đợi đấy, tòa án quân sự sẽ chế tài ngươi.."
Sau đó không còn âm thanh, có thể là bị bịt miệng rồi.
Loại đồn đại vớ vẩn này truyền ra ngoài thật sự khó nghe.
Trong phòng làm việc yên tĩnh lại.
Mộ Nhung Trưng nhìn thiếu niên gây nên chuyện này, trong lòng có một chuyện cực kỳ tò mò, ngẫm nghĩ rồi chỉ hắn: "Nói nghe xem, cô gái đó đã nói những gì, cậu không phải muốn châm ngòi ly gián sao? Đến đây, tiếp tục châm, ta nghe."
Về Úy Ương ở miếu thần tài Đông Sơn xảy ra chuyện gì, hắn rất muốn biết.
Liên quan đến cô vì cái gì mà lên án như thế, hắn càng muốn làm rõ ràng.
"Cô ấy nói, cô ấy hận anh, cô ấy nói muốn liên kết với anh hai tôi gϊếŧ anh, cô ấy nói biết anh ở Lạnh Sơn tham ô kho tiền của Tuân gia.
Đúng rồi, cô ấy còn viết một bức thư, chỉ cần anh xem bức thư đó, liền nhất định tới cứu cô ấy, bởi vì, cô ấy có thể làm anh thân bại danh liệt, anh không dám không tới cứu.."
Thiếu niên cười âm hiểm, vẻ mặt đắc ý: "Thế nào, mùi vị nuôi ong tay áo thế nào?"
Đúng, hắn cố ý nói như thế, tuy hắn tuổi còn nhỏ, nhưng có một chuyện hắn nhìn ra được, người con gái kia với Mộ Nhung Trưng mà nói, có ý nghĩa đặc biệt.
Hắn đoán, Mộ Nhung Trưng coi trọng cô ấy, cho nên động thái cứu viện mới nhanh chóng như thế, còn vận động cả quân đội.
Sở dĩ nói lời tàn nhẫn như thế, chính là muốn hắn đau đớn, khiến trong lòng hắn khó chịu: Mùi vị bị người trong lòng cắn ngược lại một cái, khẳng định đau đớn.
Mộ Nhung Trưng lại đột nhiên hiểu ra, theo tính cách giảo hoạt của nha đầu kia, chỉ sợ lời nói lúc đó toàn là bịa chuyện, cô muốn mượn cơ hội để có được sự tin tưởng của Tuân Lân, để bản thân có thời gian thoát thân: Tuân Luân với hắn thù hận sâu như biển, Úy Ương lấy kho tiền làm mồi nhử, mới có cơ hội bảo toàn không bị hắn làm nhục.
Đại khái đây chính là nguyên nhân cô tuy ở trong hang ổ sói, lại có thể bảo toàn được sự trong sạch của bản thân đây mà..
Vì thế, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại bình tĩnh không gợn sóng, chỉ nhàn nhạt nói: "Nội dung trong bức thư là gì?"
"Đó là chứng cứ phạm tội của anh, đợi đấy, chỉ cần Trưởng quan của anh điều tra ra cô gái ấy, chỉ cần hắn có được bức thư, anh sẽ không có kết cục tốt đâu..
Anh bởi vì đạp đổ Tuân gia mà thành danh, sau này, cũng bởi vì kho tiền Tuân gia mà tiếng xấu đồn xa.
Trừ phi anh gϊếŧ tôi, nếu không, mặc kệ là tôi đi đến đâu cũng sẽ nói thế này: Mộ Nhung Trưng trộm kho tiền, ý đồ bất chính."
Hắn cười đến quỷ dị, híp mắt, suиɠ sướиɠ vô cùng.
Mộ Nhung Trưng tự nhiên không hề bị chọc tức, trong mắt hắn, tên nhóc này ấu trĩ đến nực cười, lậy tức quay đầu, nói với Trưởng đoàn Mạnh: "Áp giải mười bốn người kia lên, cho người chuẩn bị chuyên cơ, ngoài ra, điều một đội quân hộ tống cho ta, ta muốn áp giải người về Thụy Đô ngay trong đêm.."
"Rõ!" Trưởng đoàn Mạnh qoay đầu liền phân phó: "Lão Dịch, chuẩn bị một chút, anh với doanh trưởng Mộ cùng nhau hộ tống về Thụy Đô.."
"Rõ!"
Dịch Liên cao giọng đáp, trên mặt lại hiện lên một tia nghi hoặc: Việc này đã kinh động tới Bùi Nguyên Hoành, lẽ nào doanh trưởng Mộ thật sự nuốt trọn kim khố?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...