"Cậu muốn tới đệ nhất cao học?"
Úy Ương hỏi Tư Tiểu Bắc.
Tư Tiểu Bắc trước tiên là ngẩn người, nhận được ánh mắt ném tới của Bé Ngoan, hắn hiểu rồi, cô gái nhỏ này không thỏa mãn nhìn từ xa nữa, nhìn xem, giờ đã muốn nghênh ngang vào nhà như thế nào.
"Um.
Tôi đang làm thủ tục chuyển trường, mấy ngày nữa sẽ tới đệ nhất cao."
Hắn gật đầu, phối hợp với Bé Ngoan.
"Cậu không phải là người huyện Giang sao? Trên huyện Giang có thành phố Giang cấp thành phố, đệ nhất cao này cũng là trường học không tồi, huyện Giang cách thành phố Giang xa như thế, sao cậu lại nghĩ muốn tới thành phố Ôn học?"
"Um, có chút nguyên nhân riêng."
Hắn hàm súc mà không nói toạc ra.
Úy Ương không gượng hỏi nữa, chuyển đề tài: "Ồ, trường học không phải có ký túc xá sao?"
"Tôi phải mang theo Bé Ngoan, không thể ở kí túc xá nam, cho nên chuẩn bị thuê phòng ở bên ngoài."
"Bé Ngoan không cần học?"
Úy Ương nhìn Bé Ngoan, tuổi tác này, hẳn là đang học tiểu học rồi nha!
"Không thể.
Bé Ngoan mắc bệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh, tôi phải trông em ấy..
Chị Úy, thực không giấu gì, chúng em sở dĩ chạy đến thành phố Ôn, chính là bởi vì y thuật thành phố Ôn tương đối phát triển, nhân dân cả nước đều biết nơi này có đại học y khoa tốt nhất, cùng với bệnh viện tốt nhất cả nước.
Chúng em tới thành phố Ôn, chủ yếu là khám bệnh, thứ yếu là học tập, cho nên nào sợ là đi đệ nhất cao học, em cũng mang cô bé bên người, nửa bước không thể rời..
Nha đầu này của chúng tôi, rất có khả năng gặp rắc rối, không lưu ý một cái, liền có thể kéo họa lớn cho em.."
Lúc nói chuyện, hắn vuốt mái tóc của Bé Ngoan, tuy rằng miệng trách cứ, giơ tay nhấc chân lại đều là thương tiếc.
Úy Ương ngừng ánh cười, theo bản năng duỗi tay chạm cổ tay nhỏ mảnh mai đó, tìm tòi, trên mặt lộ sắc thái kinh ngạc kỳ quái.
Trời đất, mạch tượng này cũng quá cổ quái đi.
Nếu theo kinh nghiệm, Bé Ngoan căn bản chính là một xác sống, hẳn là nằm trên giường, đợi ngày đại nạn tới, nhưng, cố tình cô bé lại tung tăng nhảy nhót, trừ sắc mặt có vẻ có chút tái nhợt, nhiệt độ cơ thể có chút thấp khác hẳn người thường, căn bản nhìn không ra cô bé có cái gì khác thường.
Tại sao lại như vậy?
Cô không khỏi liên tục bắt mạch, chẩn bệnh ra đều như nhau.
"Bé Ngoan đây là mắc bệnh gì?"
Thứ cho cô biết bệnh tật trong thiên hạ, lại chẩn không ra nguyên nhân phát bệnh, trong lòng không tránh khỏi quái gở kinh ngạc.
"Nói không ra, đó là bệnh mang theo từ trong thai ra, lúc tốt lúc xấu..
Anh vì ở cùng em, thường xin nghỉ, đều không thể học hành tốt..
Gần đây em suy nghĩ, không thể lại chậm trễ việc học của anh nữa, muốn cùng học, nếu như thế, còn có thể lúc nào cũng gặp được chị Úy, chị nói tốt biết bao."
Bé Ngoan cười xán lạn, tiếng nói ngọt ngào dễ nghe.
Một đứa trẻ mắc phải bệnh nan y, trạng thái tốt như vậy thật sự là ngoan đến mức khiến cô đau lòng đến tận xương tủy.
Cô không khỏi duỗi tay ôm đứa trẻ đáng thương này vào trong lòng ngực.
Một lát sau, cô cười nói: "Um, nhìn tới một phần Bé Ngoan ngoan như vậy, sau này, Bé Ngoan đến ở nhà chị, em thấy thế nào? Nhà chúng ta có một phòng nhỏ khác còn trống!"
"Thật sự? Đây là chuyện tốt nhất.."
Ánh mắt Bé Ngoan sáng lên, quay đầu hướng một ánh mắt với Tiểu Tư, cả mặt dương dương tự đắc: Anh Tiểu Tư, chúng ta có thể đến ở nhà mẹ rồi, sau này không cần dùng kính viễn vọng nén nhìn nữa.
Tiểu Tư giật giật khóe môi, không thấy chuyện này khả thi-----Phía Mộ Nhung Trưng khẳng định không đồng ý.
"Bé Ngoan, em xem, anh trai lớn ở bên kia, muốn ở nhà chị, còn phải có anh trai lớn đồng ý, nhanh..
Đi làm nũng với anh trai lớn."
Cô xúi giục, muốn bán đứng người kia.
"Được ạ!"
Bé Ngoan nhanh chân chạy như bay tới.
Rất dễ lừa.
Úy Ương thu lại nụ cười, quay đầu nhìn thiếu niên rực rỡ này, biểu tình có vẻ ngưng trọng: "Tiểu Tư, Bé Ngoan có biết tình hình của bản thân không?"
"Biết chứ."
Hai từ, Tư Tiểu Bắc trầm trọng phát ra.
Tim Úy Ương, từng đợt đau nhói, một đứa trẻ linh hoạt như thế, như thế nào lại mắc bệnh nan y như thế?
Chẳng sợ đặt ở ba mươi năm sau, bệnh như này, cũng là không có thuốc chữa, tử vong là chuyện sớm muộn.
Thật sự quá đáng tiếc rồi.
"Thật sự làm khó một người làm anh như em."
"Em không phải anh trai cô bé." Tiểu Tư nhe răng cười, thiếu niên trẻ, ôn nhu như ngọc: "Em là người chồng trời định của cô ấy."
Con rể tương lai Người.
Hắn âm thầm thêm một câu phía sau.
Úy Ương cười cười: "Chị hiểu chị hiểu.."
Thời gian của Bé Ngoan không còn nhiều, Tiểu Tư đây là đang ở cùng Bé Ngoan chơi trò đóng vai gia đình chứ gì..
Tiểu Tư nào có thể hiểu được câu "Chị hiểu" này là có ý gì, lại không tiện giải thích, để cô hiểu lầm vậy.
*
Bé Ngoan lặng lẽ đi tới Mộ Nhung Trưng.
Lục Kinh Niên nghiêng đầu nhìn thấy một màn này: Cô bé xinh đẹp kia, dáo dác lấm la lấm lét, đôi mắt đen bóng, lóe ra một loại tinh quang, cái tay nhỏ đè trên môi, ý bảo hắn đừng lên tiếng, nhìn tới phương hướng chú ý kia: Người ta là xông tới Mộ Nhung Trưng đang nhắm mắt dưỡng thần.
Phó quan Trương đang bên cạnh, nhìn thấy đứa trẻ này lấm la lấm lét, đáng yêu cực kỳ, lại không muốn nhắc nhở Tứ Thiếu, tùy ý để đứa nhóc đầy mặt vui mừng này nhào tới: "Anh trai lớn, em bắt được anh rồi.."
Nửa tiếng kêu ngọt nịm, trong ngực thêm một cái vật thể mềm mại.
Tính cảnh giác cao của Mộ Nhung Trưng ở trong bộ đội có tiếng, nhưng hôm nay vẫn là bị công kích rồi----Ước chừng là bởi vì hắn của hôm nay, không phòng bị, cả người hoàn toàn thả lỏng.
Lúc hắn mở mắt, nhìn gương mặt nho nhỏ cười thành ba tháng hoa đào, bộ dáng đáng yêu, có thể làm ý chí con người rắn rỏi nhất mềm lòng.
"Tiểu quỷ, em có phải là tự mình làm quen quá rồi?"
Không hiểu sao, hắn có chút đau đầu.
Cô nhóc này ôm đùi hắn liền bò lên, còn ôm lấy cổ hắn.
"Em tên Bé Ngoan, không tên Tiểu Quỷ, anh trai lớn, trí nhớ của anh thật kém, lẽ nào là già rồi? Không đúng nha, nhìn anh lớn hơn anh Tiểu Tư của em không quá mấy tuổi, cũng đã mắc chứng tuổi già hay quên rồi sao?"
Vẻ mặt cô bé nghiêm túc mà nghi ngờ.
"Ha ha ha.."
Lục Kinh Niên cười đến nghiêng ngả.
Phó quan Trương cũng cười, chỉ cần đứa trẻ này tới, liền sẽ có chuyện vui.
Mộ Nhung Trưng: "..."
Cái miệng nhỏ của tiểu Quỷ này lại thật lợi hại a..
Hắn liếc một cái nhìn Lục Kinh Niên, tên tiểu tử này nhìn thấy hắn bị một đứa nhỏ "giáo huấn", như thế nào vui vẻ như vậy?
"Ài, ta nói, Đầu Gỗ, chú ở bên ngoài lén lút sinh một cô con gái duyên dáng lúc nào thế?"
Đánh giá kỹ, Lục Kinh Niên chợt thấy tiểu Quỷ này với Mộ Nhung Trưng mặt mũi hình như có mấy phần giống nhau, nhịn không được trêu chọc, khó có được một lần, có thể nhìn thấy tên tiểu tử tố chất không thích để ý phụ nữ bị một cô nhóc nhỏ quấn lấy, còn không có biện pháp với cô bé, thú vị kỳ quái.
"Ta mới không phải là đứa trẻ trộm sinh ra đâu, ta là quang minh chính đại sinh ra."
Bé Ngoan có chút không vui, quay đầu nhìn hắn.
Cái liếc mắt này, cùng cái liếc mắt kia của Mộ Nhung Trưng, không có sai biệt.
"Ai ai ai, phó quan Trương, anh mau nhìn, anh nói Tứ thiếu nhà anh với tiểu Quỷ này có phải hay không lớn lên rất giống..
Ài Đầu Gỗ, chú sẽ không thật sự ở bên ngoài làm ra một cô con gái duyên dáng chứ..".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...