Tử Lê cười dài khoác tay Huyền Dật, nhẹ nhàng mở miệng nói:
“Đúng vậy, lúc trước khi ta vừa tới đây, Tư Dịch mới chỉ cao gần bằng ta thôi! Hiện tại chớp mắt cũng đã sắp cao hơn Dật ngươi rồi.”
“Đúng a, ta còn nhớ rõ khi đó Tư Nhi vừa thấy em liền lập tức chỉ vào em nói với ta rằng nó muốn cưới em làm vợ đó!” Huyền Dật vỗ nhẹ tay Tử Lê cười nói.
“Tư Nhi bây giờ còn muốn cưới mẫu phi của con không?” Hắn quay đầu trêu tức nhìn Huyền Tư Dịch hỏi.
Huyền Tư Dịch nghe xong đỏ mặt, trong ánh mắt hiện lên một tia hào quang: “Không muốn. Bởi vì mẫu phi là mẫu phi, thân là nhi tử nào có thể cưới mẫu phi của mình được!”
Huyền Dật cùng Tử Lê nghe xong đều cười lên tiếng. Toàn bộ khuôn mặt Huyền Tư Dịch đều hồng đến gốc tai, đột nhiên khom lưng cúi mình vái chào bọn họ:
“Cũng đến giờ Tư Nhi phải luyện kiếm rồi, Tư Nhi xin cáo lui trước!”
Nói xong hắn cũng không quay đầu lại liền xoay người chạy trốn.
“Ngươi xem ngươi vừa hỏi câu vớ vẩn gì vậy, biết rõ Tư Dịch nhà mình da mặt mỏng sao còn trêu đùa nó thế!” Tử Lê giả bộ tức giận nói với Huyền Dật: “Ngươi muốn Tư Dịch cưới ta về làm con dâu của ngươi đến vậy à?”
“Đương nhiên không muốn!” Huyền Dật một phen ôm Tử Lê vào trong ngực ghé sát lỗ tai y thấp giọng nỉ non: “Em cả đời đều chỉ có thể làm Vương phi của ta! Chỉ có thể ở bên ta, ta còn lâu mới để Tư Nhi cưới em làm vợ!”
“Đứa ngốc nói lời ngốc!” Tử Lê cười khẽ nhìn khuôn mặt thấm đượm mệt mỏi của Huyền Dật, đau lòng xoa khẽ: “Được rồi! Ngươi nghỉ sớm chút đi, nhìn vẻ mặt ngươi đều là mệt mỏi kìa!”
“Em phải đi cùng ta!” Huyền Dật giống đứa nhỏ ăn vạ với Tử Lê thấp giọng nói: “Ta muốn em ngay bây giờ...”
Tử Lê đỏ mặt gật gật đầu. Huyền Dật cười giống hệt con mèo trộm được cá, một tay ôm lấy y đi tới phòng ngủ của bọn họ. Sau đó, bên trong liền phát ra từng trận rên rỉ cùng tiếng thở dốc khiến người nghe phải thẹn thùng.
Một đạo thân ảnh lẳng lặng đứng dưới tàng cây bên ngoài căn phòng đó. Thân cây bị người nọ phẫn hận đánh xuyên thủng một cái lỗ to.
***
Nhưng mà, những ngày tháng hạnh phúc cũng không kéo dài được bao lâu. Sau khi Huyền Tư Dịch không phụ sự mong đợi của mọi người đoạt tước hiệu Võ Trạng nguyên của Huyền Khế quốc, chiến tranh đã xảy đến.
Bởi vì đây là cuộc chiến với một nước lớn là Băng Luyện quốc, cho nên thân là nhiếp chính vương kiêm võ tướng Huyền Dật cùng tân Võ Trạng nguyên Huyền Tư Dịch đương nhiên phải đích thân xuất chinh.
Tử Lê sau khi cho cả hai mỗi người một cái ôm, liền đứng ở cửa dõi theo bọn họ lên ngựa. Nhìn đến bọn họ dần dần bị chôn vùi trong đám thân ảnh của rất rất nhiều chiến sĩ cùng ra trận, tim y đột nhiên kịch liệt thắt lại khiến y không thở nổi. Y đột nhiên có cảm giác, dường như chuyến đi này của hai người bọn họ… sẽ không bao giờ… trở lại nữa....
Cuộc giao tranh kéo dài suốt 5 năm. Trong khoảng thời gian ấy, Tử Lê vẫn không ngừng thu được thư cùng tin tức từ chiến trường gửi về. Nhưng mà, ngay tại một năm cuối cùng kia, Tử Lê lần lượt nhận được tin báo tử của Huyền Tư Dịch và Huyền Dật. Tiếp theo đó là tin chiến bại của Huyền Khế quốc. Một năm ấy, là Bình Huyền năm thứ 10, đồng thời cũng là năm cuối cùng niên hiệu này được sử dụng. Sau đó, Băng Luyện quốc chiếm lĩnh Huyền Khế quốc, hơn nữa đem tên nước đổi thành Băng Viêm. Huyền Dương cùng hoàng hậu Kha Trữ Hương, Thái tử, công chúa cùng các thành viên hoàng thất cao quý bị tru diệt ngay ngày cửa thành bị công phá mà chiến bại. Toàn bộ những gì thuộc về hoàng tộc Huyền Khế quốc đều bị sung công tịch thu trở thành tài sản của Băng Luyện quốc.
Tử Lê cứ như vậy trơ mắt nhìn nhiếp chính vương phủ của Huyền Dật bị niêm phong, toàn bộ đồ đạc đáng giá cũng đều bị thu sạch không còn. Nhưng binh lính Băng Luyện quốc có lẽ vì thấy trong vương phủ hoang tàn này đều chỉ còn lại ít người già yếu, phụ nữ và trẻ em, cho nên cũng không thi bạo với y cùng đám người hầu. Chỉ là xích bọn họ lại thành dây, dẫn tất cả về Băng Luyện quốc làm nô dịch thấp kém. Thế là, Tử Lê, đầy tớ nhà mình cùng đám hoàng tộc may mắn còn sống bước lên con đường xa xôi tới Băng Luyện quốc làm nô bộc.
***
Nằm giữa Băng Luyện quốc và Huyền Khế quốc có một sa mạc lớn, muốn tới Băng Luyện quốc phải vượt qua sa mạc này. Bởi vậy, trên con đường băng qua sa mạc, có rất nhiều người, mà hơn phân nửa là hoàng tộc Huyền Khế quốc cùng một số người thể yếu, do sức lực không đủ mà không thể đi tiếp nên bị bỏ lại hoặc nửa đường tử vong. Tử Lê cũng là một trong số đó.
Bởi vì y trời sinh thể nhược, cho nên khi vượt qua chưa đến một phần tư quãng đường cũng do chịu không nổi nắng nóng thiêu đốt mà lâm vào hôn mê. Binh lính Băng Luyện quốc dừng lại cởi bỏ xích trên chân tay y, chuẩn bị bỏ y lại sa mạc tiếp tục hành trình. Lúc Tử Lê dưới trạng thái nửa tỉnh nửa mê được binh lính tháo mở dây xích, còn cho là mình sẽ cứ như vậy chết giữa sa mạc, y ngược lại rất vui vẻ khẽ nở nụ cười. Bởi vì rất nhanh thôi, y sẽ có thể xuống kia đoàn tụ với Huyền Dật và Huyền Tư Dịch.
Nhưng là ngay sau khi binh lính cởi xích chân muốn kéo y rời khỏi đoàn người định vứt bỏ, y nghe được có người quát tên lính kia bảo hắn dừng tay. Tiếp đó y mơ hồ nhìn thấy một người mặc y phục màu bạc đón lấy y từ trên tay tên lính kia, rơi vào lồng ngực nào đó có tiếng tim đập bình ổn mà hữu lực. Trước khi y hoàn toàn hôn mê, y dường như có ngửi thấy một làn hương trong veo như nước.
***
Chờ khi… tỉnh lại, Tử Lê phát hiện mình đang ở trong một túp lều bạt đơn giản lại vô cùng thoải mái, trên người y còn phủ một chiếc chăn màu trắng làm từ da lông của tuyết hồ ly. Y suy yếu ngồi dậy, miệng khô lưỡi khô muốn tìm nước uống. Tiếp đó y phát hiện cách mình không xa có một cái bàn nhỏ, phía trên có đặt một ấm nước bằng da. Y xốc chăn lên miễn cưỡng đứng dậy lảo đảo đi tới, vươn tay cầm ấm nước lên mở ra uống ừng ực.
Giây phút đưa dòng nước xuống cổ, Tử Lê tựa hồ cảm thấy như được giải thoát. Y uống thêm vài hớp sau đó đậy gọn nắp ấm đặt lại chỗ cũ, quay về vị trí vừa nằm lần thứ hai đặt lưng xuống. Nếu tất cả những điều này không phải quá mức chân thật, y nhất định sẽ tưởng rằng mình chỉ đang trong một cơn ác mộng rất dài. Chỉ cần mộng tỉnh, y sẽ gặp lại khuôn mặt tuấn tú chỉ có nhìn đến y cùng Tư Dịch mới có thể cười kia của Huyền Dật xuất hiện trước mắt làm nũng với y. Không có chiến tranh từng phát sinh, không có bị mất nước. Hết thảy vẫn giống như trước kia, hạnh phúc vui vẻ.
Y nhắm mắt lại, lệ lại không khống chế được mà trào ra. Rồi mới, y cảm thấy có người vén cửa lều đi vào. Người nọ đến bên cạnh y ngồi xuống, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt vương trên mặt y. Một làn hương trong veo như nước tỏa ra từ trên thân người nọ, Tử Lê mở mắt ra liền bắt gặp chủ nhân của bàn tay cùng hương vị kỳ lạ ấy.
Đó là một người thực tuấn tú.
Hắn có một mái tóc đen rất dài, gương mặt xuất sắc không kém nhưng lại mang nét tuấn mỹ khác với Huyền Dật. Hắn có một đôi mắt xinh đẹp, sắc bén như ưng nhưng không có cảm giác lạnh băng mà Huyền Dật đem đến. Cái mũi cao thẳng tinh xảo cùng hình dáng khắc sâu tràn ngập khí dương cương. Nếu Huyền Dật là băng, vậy người trước mắt này cho Tử Lê cảm giác chính là lửa.
“Tại sao lại khóc...?” Từ trong bờ môi có độ cong tuyệt đẹp của người nọ thốt ra thanh âm khàn khàn, nhẹ nhàng rung động tâm Tử Lê. Bởi vì giọng nói của hắn rất giống Huyền Dật.
Tử Lê trợn to cặp mắt phượng của mình, mở miệng gian nan hộc ra một chữ: “Dật...”
“Dật?” Nam nhân kia nhíu mày lặp lại: “Ta không kêu Dật, ta tên Khôi, Băng Khôi.”
Nước mắt Tử Lê lại rơi xuống. Băng Khôi ẵm y lên kéo vào lòng vỗ nhẹ tấm lưng gầy yếu của y: “Đừng khóc đừng khóc, ngươi nghĩ tới cái gì... Tại sao vẫn cứ khóc vậy?” Hắn dịu dàng hỏi, giống dỗ đứa nhỏ mà bắt đầu nhẹ nhàng lay động y như muốn dỗ y đi vào giấc ngủ yên. Tử Lê ngẩng đầu lên nhìn hắn, thanh âm khàn khàn nhẹ nhàng hỏi:
“Tại sao... phải cứu ta...?” Lệ lại bắt đầu cuồn cuộn trào ra từ trong hốc mắt: “Tại sao... không cho ta chết...?
“Tại sao ngươi lại muốn chết?” Băng Khôi nghe xong lại lần thứ hai nhíu mày hỏi: “Sống không tốt sao?”
“Những thân nhân quan trọng nhất của ta... đều đã chết cả rồi! Bị các ngươi... giết chết! Ta làm sao có thể... sống một mình như vậy?” Tử Lê túm lấy vạt áo trước ngực hắn, nước mắt rơi càng dữ hơn. “Chết rồi... là có thể xuống đó... gặp lại bọn họ... Thật tốt!”
“Ngươi cho rằng, ngươi chết như vậy xuống gặp thân nhân yêu quý của ngươi, bọn họ nhìn đến ngươi sẽ cao hứng sao?” Băng Khôi lớn tiếng quát: “Ta nghĩ bọn họ thà mong ngươi tiếp tục bình an sống ở trên đời này cũng không nguyện thấy ngươi phí hoài bản thân mình như thế!”
Tử Lê nghe xong trừng lớn mắt nhìn hắn, rồi mới buông ra bàn tay vốn đang siết chặt áo hắn, nở nụ cười. Băng Khôi nhìn khuôn mặt tươi cười mang nước mắt kia của y, có một thoáng mất thần.
Rõ ràng không phải là dung mạo đặc biệt kinh vi thiên nhân gì, vì sao vào lúc này xem ra nhưng lại khiến người ta đui mù như vậy?
“Đúng vậy a... Hắn nhất định... sẽ không vui!” Tử Lê cúi thấp đầu cười khổ thì thào nói. “Hắn nhất định mong ta tiếp tục sống ở trên đời này... cũng không muốn ta xuống đó cùng hắn!”
“Cho nên... ngươi phải tiếp tục sống cho tốt. Không đơn giản chỉ là vì chính ngươi mà sống, mà còn là sống vì những thân nhân đã chết của ngươi!” Băng Khôi đem đầu của y nhẹ nhàng nâng lên, ôn hòa nói: “Nói cho ta biết, ngươi tên là gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...