Tu La Xuất Ngục
Hầu hết mọi người đều không nguyện ý nghe đến từ “hồi quang phản chiếu”!
Một đoàn người nhà họ Khương nghe thấy lời này, sắc mặt nhất thời đều thay đổi.
“Người đâu! Lôi anh ta ra ngoài cho tôi!!”
Người đàn ông trung niên giận tím mặt nói, nhìn người đàn ông này và Khương Minh có vài phần giống nhau, đoán chừng chính là cha của anh ta.
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, bọn họ đang chìm đắm trong niềm vui sướng ông cụ được chữa khỏi, vào lúc này Mạc Hiển đột nhiên nói một câu kéo bọn họ trở về hiện thực, người ta không tức giận mới là lạ!
“Chàng trai, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, nói lời có giữ lời?”. Thần y Điền bày ra bộ dạng có lý thì không tha người, hừ lạnh nói:”Cậu còn nhớ cậu đã đồng ý với tôi thế nào không? Quỳ! Xuống đất! Xin! Lỗi!”
Bên cạnh người phụ nữ trung niên cũng khoanh tay hừ lạnh nói:”Ha ha! Không chơi nổi đúng không, không chơi nổi thì cút!”
“Ông có tin hay không, trong vòng một phút đồng hồ, ông cụ tất sẽ hộc máu!”
Mạc Hiển đứng ở một bên nói với ngữ khí bình thản.
“Anh Mạc, lời này nói ra không hay lắm!”, Khương Minh ở một bên cũng vội vàng nhỏ giọng nói.
“Anh cũng không tin tôi?”
“Tôi... Nhưng cái này...”
Khương Minh trong lòng là tin tưởng Mạc Hiển thật sự có tài, nhưng trước mắt khí sắc của ông nội rõ ràng đã tốt lên rất nhiều, đây chính là dấu hiệu chuyển biến tốt!
“Một phút?”
Người đàn ông trung niên khoanh tay cười lạnh nói:”Trong một phút ông cụ không hộc máu, ông đây sẽ đánh cho cậu hộc máu!”
“Vậy ông có lẽ sẽ không cơ hội rồi!”
Mạc Hiển nhìn thời gian trên điện thoại: “Hai mươi giây sau, nếu như không hộc máu, tôi lập tức quỳ xuống đất nhận sai!”
“Còn mười lăm giây!”. Người đàn ông trung niên nhìn đồng hồ trên tường lạnh giọng nói.
Ông ta vẫn như trước bình tĩnh đứng ở một bên.
“Còn năm giây! Chàng trai, cậu nói hộc máu đâu rồi! Rõ ràng là nói xằng nói bậy, quăng ra ngoài cho tôi!”
Người đàn ông trung niên hét lớn, sai người hầu trong nhà đuổi anh ra ngoài.
Nhưng chính vào lúc này...
Ông cụ đột nhiên ngồi bật dậy.
“Bố! Bố thế nào rồi?”
“Có phải tốt hơn nhiều rồi không? Bố, bố nói đi!”
“Khí sắc nhìn trông không tệ, cũng có độ ấm rồi, thần y Điền thật đúng là y thuật cao siêu!”
Phốc --
Trong khi mọi người còn đang khen ngợi thần y Điền y thuật cao siêu, đột nhiên một ngụm máu phun thẳng xuống giường.
Loại cảm giác kia đặc biệt giống khí cầu đột nhiên xì hơi vậy, cùng với ngụm máu kia phun ra, sắc mặt ông cụ lập tức sạm đi.
Dần dần trở nên nhợt nhạt, xám xịt, thậm chí trên người xuất hiện một loại đốm đen!
Hơi thở cũng dần dần mất đi, ánh mắt cũng không sáng rọi nữa.
“Bố! Bố!”
Mọi người bỗng chốc đều chết lặng.
Vừa rồi ông cụ vẫn còn tốt, đột nhiên liền hộc máu mà chết.
Ngay cả thần y Điền cũng trợn tròn mắt, không ngừng lắc đầu nói: “Không thể nào, không thể nào! Tại sao có thể như vậy chứ!”
“Mau cứu lấy bố của tôi đi!!”. Người đàn ông trung niên mặc áo tây giày da đứng lên túm lấy cổ áo ông ta giận dữ hét lên.
Ông có thể cứu sống ông cụ thì là thần y, nếu ông không cứu được, thì là rác rưởi!
“Tôi... tôi thử lại!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...