Tần Lan đến tận bây giờ vẫn còn ngơ ngác, sao mà thế cục đột nhiên chuyển biến rồi?
Còn có người chủ động đến dâng tiền?
"Anh Khương, anh Khương!"
Tần San ở phía sau vẫn không ngừng đuổi theo mấy bước, Khương Minh không thèm quan tâm, nhưng lúc này Mạc Hiển lại dừng bước.
"Anh Mạc, nếu cảm thấy chưa hết giận, cứ nói một câu, muốn nhà họ Tần tổn thất mấy phần, tôi lập tức dặn bảo kẻ dưới!". Khương Minh đứng ở một bên nhẹ giọng nói.
Đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra ý muốn lấy lòng của anh ta, nhà họ Khương thậm chí không tiếc phế bỏ nhà họ Tần cũng muốn lấy lòng Mạc Hiển!
Anh chỉ khẽ khoát tay áo:"Cần gì phải so đo với đám nhãi nhép này?"
"Nói rất đúng! Vẫn là anh Mạc rộng lượng, là tôi nói lỡ lời rồi!"
Nhãi nhép?
Nhà họ Tần cũng xem như là gia tộc đứng thứ nhất thứ hai ở Thành Bắc này, tuy rằng Thành Bắc nghèo, nhưng nhà họ Tần vẫn có thể có giá trị thị trường hàng mấy tỷ tệ, mấy nhà xưởng trong tay, rốt cuộc là nhân vật như thế nào mới dám gọi nhà họ Tần là nhãi nhép?
Chỉ là một tên bảo vệ, từng ngồi tù ra?
"Nể mặt ông cụ, tặng cô một lời khuyên! Mau chóng đến bệnh viện đi, muộn thêm chút nữa thì không còn kịp đâu!". Mạc Hiển quay đầu lại nhìn cô ta nói bằng giọng lạnh lùng.
Tần San nghe lời này, chẳng những không coi ra gì, còn cho rằng đây là Mạc Hiển đang cố ý nguyền rủa mình, lúc này chửi ầm lên nói: "Đồ vô dụng như anh có tư cách gì cười nhạo tôi, chẳng qua là một con chó cậy thế chủ mà thôi, cũng chỉ con đĩ Tần Lan nhìn trúng anh, không có cô ta anh ngay cả một con chó giữ cửa cho nhà họ Tần cũng không bằng!"
"Cô...!"
Mạc Hiển còn chưa nổi giận, Khương Minh đã sắp không nhịn nổi.
"Bụng dưới cách ba thốn, tự mình ấn!"
Nói xong, anh liền xoay người hướng về phía cửa đi ra ngoài.
"Xì! Giả thần giả quỷ, có bệnh hay không tôi còn không biết à? Ấn thì ấn, có cái gì ghê gớm?"
Tần San thật sự ấn xuống vị trí bụng dưới ba thốn.
Phốc --!
Ngụm máu tươi kia trực tiếp phun ra ngoài.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này, đều sợ ngây người, ngay cả Khương Minh và Tần Lan cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn.
"Thần kỳ quá!"
Khương Minh thấy thế không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ngày ấy gặp mặt anh ta đã cảm giác người này không giống người thường, hôm nay lại càng chắc chắn suy đoán này!
Ai có thể vừa ra tay đã vòng tay gỗ Hoàng hoa lê Hải Nam hoa văn hồ điệp không còn sản xuất nữa?
Ai có thể trong một câu nói, chỉ dựa vào nhìn có có thể đoán bệnh?
Kỳ thực Mạc Hiển vốn không muốn cứu Tần San, anh làm như vậy đơn giản là muốn chứng minh thực lực của mình với Khương Minh, không hơn.
"Anh Mạc, mời đi bên này!", Khương Minh vội vàng làm động tác mời, vô cùng lo lắng chạy về phía chiếc Rolls-Royce của mình chủ động mở cửa ra, còn chu đáo dùng tay che đỉnh xe: "Cô Tần cẩn thận đụng đầu!"
Suốt dọc đường, Khương Minh đều nói năng nhỏ nhẹ dịu dàng sợ bản thân nói lớn tiếng một chút, biểu hiện ra đều là công tử nhanh nhẹn vô cùng phong độ.
Người ta là thái tử của tập đoàn nhà họ Khương, đừng nói là chủ động mở cửa xe cho người khác, ngay cả trước kia gặp mặt cũng đều là chuyện không thể.
Ngồi ở trong xe, Khương Minh vừa mới chuẩn bị mở miệng, Mạc Hiển đã ngắt lời anh ta: "Không cần nhiều lời, tôi hiểu!"
"Quả nhiên! Nói chuyện với người thông minh, bớt được nhiều chuyện!"
Khương Minh hai tay ôm quyền vẻ mặt kính nể, cúi đầu cười nói: "Cô Tần có bạn trai như này, thật đúng là làm cho người ta ngưỡng mộ, nếu không phải anh Mạc có yêu cầu về giới tính, tôi đều hận không thể giành lấy!"
"Tôi..."
Tần Lan cũng chỉ là cười gượng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...