Tu La Xuất Ngục

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng bĩu môi: "Mày á? Có nhiều thứ mày không biết lắm! Một kẻ có trình độ thấp kém như mày cũng chỉ làm được mấy chuyện thấp kém thôi? Tất cả những tin tức mày nghe được hôm nay... Cũng đủ để mày chém gió với bạn bảo vệ của mày vài năm đấy!"

"Vậy ý của anh là anh có tự tin lấy được miếng đất xây dựng ở Thành Bắc?"

"Đương nhiên! Tao nói đứa phế vật như mày có thể đừng nói nhảm như vậy nữa được không? Trong trường hợp này, mày có quyền lên tiếng sao?"

"Ha ha, tôi nghĩ cũng chưa chắc đâu!"

"......"

Tần Băng lấy ví tiền ra, bên trong có hai tấm vé vào cửa, giơ ra phẩy phẩy trước mặt mọi người.

“Nhìn xem đây là gì, người như anh từng thấy bao giờ chưa? Cũng đúng, chủ đề cao quý như vậy, có nói với anh, anh cũng chẳng hiểu được!”

Mạc Hiển xua tay cười lạnh nói: “Hai slot này của anh, mất rồi!”

“Mở to mắt chó anh ra, ông đây đã ở đây rồi, anh nói mất là mất sao! Anh nghĩ anh là ai chứ, nghi thức cắt băng Thành Bắc này là tổ chức riêng cho anh chắc? Đúng là đồ ngốc! Nếu không phải nể mặt ông nội thì hôm nay tôi đã dạy dỗ anh một trận rồi!”, Tần Băng tức giận nhìn anh nói.

Anh lấy điện thoại gọi điện, đầu bên kia vang lên giọng điệu biếng nhác của Công Tôn Cẩm: “Anh yêu à, nhớ em sao?”


“Nghe nói lễ cắt băng khánh thành Thành Bắc có mời nhà họ Tần đến đúng không?”, Mạc Hiển nghiêm túc nói.

Công Tôn Cẩm ngây người mấy giây như đang lật gì đó, mấy giây sau mới lên tiếng nói: “Đúng! Nhà họ Tần, hai người!”

“Hủy đi! Nhà họ Tần chỉ có một người có thể tham gia, là Tần Lan! Hiểu chưa?”

Giọng điệu che chở này khiến Công Tôn Cẩm cũng phải ghen tị: “Hừ! Cô ta có gì tốt mà khiến anh bảo vệ cô ta như vậy chứ? Em cũng không tệ mà, mông to dễ sinh, bảo đảm có thể sinh cho an bảy tám đứa con trai!”

“Mau làm cho tôi đi!”

“Yên tâm, nếu làm không được thì anh đến làm em!”

“…”

Cúp điện thoại.

Mạc Hiển lại cất điện thoại đi.

“Ha ha, tôi thấy anh không nên làm bảo vệ, mà nên đi làm diễn viên đi, anh xem lúc anh nói dối mà mặt cũng không đỏ tim không đập nhanh luôn này!”, Tần Băng nhìn anh cười lớn: “Loại người như anh, ghép đôi với cô em gái ngốc của tôi đúng là trời sinh một cặp đấy!”


“Đừng vội, lát nữa thì anh biết thôi!”. Anh cầm ly rượu nhìn ông cụ Tần cười nói: “Ông Tần, nhà họ Tần ông không an phận gì cả, tôi giúp ông dọn dẹp, tiền phí này tôi không thu ông đâu đấy!”

Ông cụ Tần cũng có vẻ xấu hổ: “Vậy khu đất Thành Bắc này…”

“Cái gì nên có thì sẽ có, không nên có cũng sẽ không có!”

“Hiểu, đã hiểu!”

Ông cụ có vẻ như đã hiểu ra, bưng ly rượu uống cạn với Mạc Hiển.

“Ông nội, loại người như thế này đến nhà họ Tần chúng ta hết ăn lại uống, ông quan tâm anh ta làm gì chứ?”. Cô gái cột tóc đuôi ngựa đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Đợi chúng ta lấy được khu đất Thành Bắc, khi đó Tần Băng chính là công thần lớn nhất của nhà họ Tần rồi, lúc đó ông nội cũng đừng có thiên vị đấy!”

Reng reng reng!

Lúc này chuông điện thoại chợt vang lên.

Tần Băng lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại trên màn hình, lấy ra vung vẩy trước mặt mọi người: “Nhìn thấy rồi chứ, ông chủ tôi gọi đến, tôi mở loa ngoài cho mọi người nghe ngay, tránh để có người không tin tôi đã giúp nhà họ Tần chúng ta lấy được khu đất Thành Bắc!”

Vừa nhận điện thoại, anh ta còn chưa kịp nịnh bợ.

Đầu bên kia điện thoại đã ùa tới một tràng mắng.

“Thằng khốn nhà cậu, con mẹ nó muốn chết thì đừng có lôi theo tôi được không hả! Là ai cho cậu dũng khí với cái gan báo ngoài đắc tội với người ta vậy?”

Mọi người sững sờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui