Tu La Xuất Ngục
Cộc cộc cộc! Có tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
"Cho hỏi, có thể vào được không?", Khương Minh bên ngoài cửa hỏi vô cùng lễ phép.
Mạc Hiển ho khẽ một tiếng: "Vào đi!"
Mở cửa ra, bảo vệ nên đọc sách thì đang đọc sách, nên làm báo cáo thì ngồi cặm cụi làm.
"Trùng hợp thật, anh Mạc, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Anh ta khách khí nhìn Mạc Hiển, nói, sáng sớm anh ta đặc biệt đến nơi này thật ra chỉ để gặp Mạc Hiển.
Tối hôm qua, sau khi ông cụ tỉnh lại, biết được hành vi của mấy người nhà họ Khương thì đã tức giận đến mức nhảy xuống giường, cầm gậy đánh mọi người một trận.
Nhân vật lợi hại thế này có thể đến nhà họ Khương, thì đó đều nhờ vía ông bà phù hộ đấy, ngay cả tên thầy gà mờ Vương Bình Anh kia cũng là người có duyên gặp chứ không thể xin gặp đối với nhà họ Khương.
Càng đừng nói là người như Mạc Hiển!
Cũng khó trách người ta coi thường mấy trăm triệu thù lao, loại người có tuyệt kỹ này, thù lao có chút như thế thì họ chẳng
quan tâm đâu.
Nếu không phải Khương Minh thông minh, chỉ sợ hôm qua bọn họ đã đuổi Mạc Hiển đi từ lâu rồi.
Anh Hắc đứng ở cửa nghe được cậu Khương luôn gọi Mạc Hiển là anh Mạc thì miệng há hốc.
"Anh Mạc, nếu tôi vào ngồi thì anh không thấy phiền chứ?", Khương Minh nhìn anh, khách khí hỏi.
"Mời!"
"Muốn uống gì không?"
"Nếu không thì uống chút cà phê?"
Anh Hắc lập tức sửng sốt một chút, chỗ này của anh ta làm gì mà có cà phê, chỗ này chỉ có trà loại năm đồng một gói thôi.
Dùng cái loại này để đãi khách chỉ sợ là có chút không thích hợp.
Mạc Hiển ngoắc tay với Tân Lan đang ở bên ngoài cửa: "Đi mua cà phê!"
"Tôi?". Cô kinh ngạc chỉ vào bản thân. Mẹ nhà anh!
Bản thân mình là chủ tịch công ty, anh ta là một bảo vệ, thế mà lại ra lệnh cho mình ở trước mặt nhiều người như thết
"Đi maul Cho mọi người mỗi người một ly, nhớ kỹ, tôi chỉ uống Cappuccino 1⁄2 đường!", Mạc Hiển nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Mau đi đi!"
Tất cả mọi người đều nín thở.
Ngay cả Khương Minh cũng âm thầm tự trách mình, uống gì không uống, lại cố tình ở đây muốn uống cà phê!
Anh ta nhớ ngày hôm qua lúc Tân Lan tức giận đã đập hết mấy triệu tiền đồ cổ của mình!
Đừng để vì mình mà khiến hai người lại cãi nhau, bản thân nhất định sẽ là tội nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...