Tu La Vũ Thần

Sở Phong dùng tốc độ cao nhất của Long Du Cửu Thiên nhưng bay được hai canh giờ thì uy lực của thuốc cấm bắt đầu biến mất, hơn nữa còn có cảm giác bị dội ngược lại rất mạnh mẽ.

Trong tình hình như vậy, Sở Phong cũng không dám đi tiếp nữa, mà đi tới con đường gần nhất để tới một dãy núi không lớn lắm.

Câu nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất cũng luôn có đạo lý của nó. 

Dãy núi trước mặt không phải là nơi có điều kiện thuận lợi nhất nhưng cũng vì vậy nên mọi người thường không chú ý đến nó, vì thế, Sở Phong cảm thấy đây là một nơi ẩn thân rất tốt.

"Rầm rầm rầm"

Sau khi vào trong núi, Sở Phong cầm Tu La Quỷ Phủ chém loạn một lúc, đào một cái động ở trên sườn núi đá. 

Sau khi đào xong sơn động, hắn tiếp tục sắp xếp nhiều kết giới cảm ứng ngoài sơn động, sau đó còn dùng kết giới che đi cái động, khiến người bên ngoài không thể phát hiện cái động trong núi này, làm xong tất thảy, hắn mới yên tâm trốn vào trong động.

"A..."

Uy lực của thuốc cấm nhanh chóng mạnh lên, ngay cả người đã tiêu diệt một người có tước vị cao như phó hội trưởng, rồi ăn hết đan dược của hắn ta cũng không thể chịu đựng được sự đau đớn này. 


Giống như có vô số con kiến chui vào trong người hắn, cắn xé từ mạch máu tới da thịt, thậm chí cả lục phủ ngũ tạng của hắn, khiến cho cả người hắn ngứa ngáy vô cùng, hoàn toàn không chịu đựng được.

Nhưng loại đau đớn như tẩy tinh phạt tủy này nhanh chóng biến mất, sau đó xuất hiện một luồng nhiệt nóng bỏng giống như hắn đang ở trong một lò nung vậy, chỉ có thể để nó đốt cháy cả người, trong cơ thể của hắn cũng giống vậy, đang bị một ngọn lửa hừng hực thiêu cháy cả người.

Sức nóng khủng khiếp hành hạ khiến Sở Phong không nhịn được xé nát quần áo trên người, trần truồng lăn lộn trên đất, dù vậy cũng không xua tan được cảm giác nóng như lửa trong người. 

Rốt cuộc tới khi cảm giác nóng khủng khiếp đó biến mất thì Sở Phong không ngờ sự hành hạ của thuốc cấm còn chưa kết thúc, hắn lại bắt đầu chịu một cơn lạnh thấu xương, cả người rét lạnh khiến hắn không nhịn được run rẩy, hoàn toàn không chịu đựng được, giống như đang ở trong một tòa thành làm từ băng vậy.

Cứ như thế, người Sở Phong khi thì nóng vô cùng, khi lại run vì lạnh, khi thì đau tới muốn nổ tung tim gan trong người, khi lại vỗ ngực muốn nó nát ra, bị tra tấn tới chết đi sống lại.

Lúc đầu, hắn còn có thể hét lớn để quên đi cảm giác đau đớn trong người, nhưng càng về sau, ngay cả sức lực để kêu gào cũng không còn, hắn chỉ có thể tê liệt nằm trên đất như không còn chút sức lực nào, đôi lúc cơ thể còn run rẩy vì đau đớn. 

Không thể không nói, sự giày vò của thuốc cấm bị dội ngược này thật sự rất đáng sợ, nó không khiến người ta đau tới ngất đi, mà càng khiến họ tỉnh táo, cả tinh thần lẫn thân thể đều phải chịu sự đau đớn đó.

Đây là cái giá phải trả cho việc tìm kiếm thứ sức mạnh không thuộc về mình, đây chính là sự đáng sợ của thuốc cấm.


Hiện tại Sở Phong cũng vì vậy mà phải trả giá rất nhiều, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên từ sau khi chào đời hắn cảm nhận được sự đau đớn khó chấp nhận như vậy trên người. 

Nhưng hắn không hối hận, vì hắn còn sống, hơn nữa còn đạt được một trăm linh năm vạn viên Huyền Châu.

Số Huyền Châu này sẽ giúp tăng tu vi của Sở Phong, càng tiến gần tới Huyền Võ thất trọng thì cũng tương đương với hắn sẽ tiến gần tới việc cứu tỷ muội Tô Nhu và Tô Mỹ, nên Sở Phong cảm thấy như vậy cũng rất đáng, càng nghĩ hắn càng không sợ sự đau đớn phải trả giá này nữa.

Không thể không nói, uy hiếp của Tử Hiên Viên đúng là có tác dụng, Giới Tinh Bằng thật sự rời khỏi, vẫn chưa âm thầm theo dõi Sở Phong, nên hiện tại Sở Phong vẫn được xem là an toàn. 

Chỉ là ở trong sơn động, Sở Phong chịu đủ sự đau đớn của thuốc cấm, lần hành hạ này tới lần hành hạ khác, khiến tiêu hao mất mười lăm vạn Huyền Châu, mà Sở Phong không muốn cứ chấp nhận như vậy nên cuối cùng cũng có hành động.

Nguyên Cương Tông, Hỏa Thần Môn, Bạch Tàng Giáo, Tiêu Dao Cốc, Kiếm Thần Cốc, Giới Thị Tộc Nhân, sáu thế lực lớn mạnh nhất treo một số tiền lớn để kết hợp lại truy nã Sở Phong trên toàn đại lục Cửu Châu.

Còn lý do truy nã hắn thì lại vô cùng vô lý, bọn họ nói Sở Phong đã cướp lấy Kỳ Binh Tu La Quỷ Phủ mà bọn họ tìm được ở di tích Viễn Cổ, hơn nữa hắn còn hạ độc cao thủ trong môn phái của bọn họ khiến họ bị tổn thất rất nghiêm trọng. 


Trong đó còn nói, Sở Phong chính là một tai họa, chúng ta nên nhân lúc hắn tuổi còn nhỏ, chưa gây ra sóng gió gì mà tiêu diệt hắn.

Đối với cách nói vô lý này, hội đồng Giới Linh cũng không đứng ra đính chính lại, dù sao hôm đó họ giúp Sở Phong chạy trốn thành công rồi.

Cũng vì chuyện này, thế lực của Nguyên Cương Tông cũng mang hận ý với hội đồng Giới Linh, thậm chí bọn họ còn định ra tay với hội đồng Giới Linh nữa, nên trong thời điểm này, hội đồng Giới Linh không thể tiếp tục xen vào chuyện của Sở Phong với các thế lực khác nữa, nếu không thì chẳng khác nào bọn họ đang dẫn lửa đốt nhà mình. 

Chỉ có Tôn Sơn Trang là không nằm trong những môn phái truy nã Sở Phong mà chỉ im lặng chịu đựng việc bị Sở Phong lừa mất mười lăm vạn viên Huyền Châu, còn vì sao bọn họ lại nhẫn nhịn thì có liên quan tới quan hệ với Tử Hiên Viên.

Không thể không nói, lệnh truy nã này vừa được ban ra thì cả giang hồ đều loạn hết lên, dù sao ở Đại Hội Thông Gia, Sở Phong đã tạo được danh tiếng khá lớn, rất nhiều người đểu rất có cảm tình với hắn, đều cảm thấy hắn là một thiên tài hiếm có.

Bọn họ không thể tưởng tượng được Sở Phong là người như vậy, lệnh truy nã đưa ra khiến những người có cảm tình với hắn đều tan biến. 

Đặc biệt sáu thế lực lớn còn thổi phồng lên khiến Sở Phong bỗng chốc trở thành một tên đê tiện vô sỉ, độc ác nham hiểm nổi danh bị người người phỉ nhổ.

Hôm nay cách ngày Sở Phong rời khỏi Chí Tôn Sơn Trang đã mười ngày, những người có mặt trong Đại Hội Thông Gia đều đang tụ tập ở trên núi.

Cũng không phải ai khác mà chính là người bế quan đã lâu – Tử Linh hôm nay sẽ xuất quan, hơn nữa, cũng vào hôm nay, nàng sẽ tuyên bố ý trung nhân của nàng là ai. 

"Không biết ý trung nhân của Tử Linh cô nương là ai nhỉ?"


"Chắc là Giới Thành Minh, không phải hắn ta thì cũng là Từ Trọng Vũ, dù sao hai người bọn họ đã thể hiện rất ưu tú trong Đại Hội Thông Gia, hơn nữa, ngoài bọn họ ra còn ai xứng với Tử Linh cô nương nữa chứ."

"Sao có thể chứ, Giới Thanh Minh và Từ Trọng Vũ đều là tìm được người trong Đại Hội Thông Gia ở Chí Tôn Sơn Trang rồi sao?" 

"Không phải bọn họ đã định hôn ước với sư tỷ đồng môn của Tử Linh cô nương sao, Tử Linh cô nương thông minh lanh lợi như vậy, sao có thể chọn một trong hai người bọn họ chứ?"

"Hôn ước này cũng không hoàn toàn chắc chắn, đương nhiên có thể hủy bỏ, hơn nữa, Tử Linh cô nương đã bế quan trước khi bọn họ đính hôn, có lẽ nàng đã sớm có người trong lòng."

"Chắc chắn cô nương ấy là một người dám yêu dám hận, nếu nàng thật sự yêu một người, chắc chắn sẽ không sợ người đó có hôn ước, đều sẽ nói ra, hơn nữa tình cảm dành cho người kia cũng không vì môi trường mà thay đổi." 

Bây giờ trên đỉnh núi, mọi người đã tụ lại rất đông, ai cũng đoán già đoán non về người Tử Linh thích, rất nhiều người đều cảm thấy người có khả năng nhất là Giới Thanh Minh hoặc Từ Trọng Vũ, nhưng lại có người cảm thấy Tử Linh cô nương sẽ không thích hai người này, vì thế trên núi bắt đầu xuất hiện tranh cãi.

"Hừ, Giới Thanh Minh, Giới Thanh Minh, không phải Giới Thanh Minh thì cũng là Từ Trọng Vũ, chẳng lẽ ngoài hai người bọn họ, toàn thành Cửu Châu này không tìm được một người đàn ông trẻ tuổi tài cao nào sao?"

Trong phòng, Đường Nhất Tu tức giận chửi bới, mà vẻ mặt ba người Bạch Vân Phi, Lưu Tiêu Dao và Tống Thanh Phong đứng bên cạnh cũng đều rất khó chịu. 

Những người tới lấy thiếp mời như bọn họ đều cảm thấy thật sự không vui vẻ gì, người mà mọi người bên ngoài chú ý cũng chỉ có Giới Thanh Minh và Từ Trọng Vũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận