Tu La Vũ Thần

“Nó tên là Phệ Cốt trùng, nếu để nó đi vào trong cơ thể thì nó sẽ dần dần ăn hết nội tạng, máu thịt, cuối cùng là xương cốt của ngươi. Mà trong lúc này, ngươi sẽ cảm nhận được quá trình nó dần dần gặm nhấm nội tạng của ngươi, ta nghĩ ngươi sẽ thích cái cảm giác này.”

Hắc Thiềm Vương vừa chơi đùa Phệ Cốt trùng trong tay vừa cười nói với Sở Phong.

“Mẹ kiếp, hóa ra là Phệ Cốt trùng, làm ta cứ tưởng là con gì kinh khủng nữa chứ.” Sở Phong bĩu môi khinh thường mà nói. 

“Hả? Ngươi biết Phệ Cốt trùng này sao?”

Thấy vậy, Hắc Thiềm Vương hơi sững sờ, Phệ Cốt trùng này chính là vật nuôi của nó, cực kỳ khó tìm, người bình thường không thể nào gặp được.

“Hừ, đương nhiên là biết, chẳng qua chỉ là một loại côn trùng có thể ăn nội tạng và xương cốt của con người thôi sao. Thứ này dùng để xử kẻ khác thì còn được thế nhưng đối với ta nó chỉ vô dụng thôi. Ngươi vẫn nên đổi một loại tra tấn khác đi.” Sở Phong bĩu môi nói. 

“Thật sao? Được thôi, thế nhưng ngươi vẫn nên hưởng thụ Phệ Cốt trùng trước đã, nếu ngươi vượt qua được thì ta đổi một loại khác cũng không muộn.”

Hắc Thiềm Vương nhếch miệng, nở nụ cười giống như biết Sở Phong đang nói dối vậy, nó vừa nói vừa đi tới cạnh Sở Phong.

“Này, cái này thật sự không có một chút cảm giác nào cả, ngươi đổi cái khác đi, mẹ nó, đừng đút thứ buồn nôn này vào mồm ta, này, a…” 


Hắc Thiềm Vương không để ý tới Sở Phong mà dùng một tay cậy miệng của Sở Phong ra, tay còn lại muốn đưa Phệ Cốt trùng đút vào miệng của Sở Phong.

“Ngươi thả hắn ta ra, ta không cần hắn chết thay ta.”

Nhìn thấy vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tử Linh hiện lên vẻ thương xót, cả người nàng hơi run lên, một luồng sức mạnh mênh mông từ trên người nàng phóng ra làm đứt toàn bộ những dây leo đang trói nàng. Nàng đưa tay ra muốn ngăn Hắc Thiềm Vương lại. 

“Cút, nơi này là do ta quyết định.”

Hắc Thiềm Vương chỉ vung tay lên, một luồng khí tức hùng hồn bao trùm lên người Tử Linh ngăn cản lực lượng của Tử Linh làm nàng ngã xuống một bên, khó mà đứng dậy. Trong khi đó Sở Phong mặt tái mét nhìn con côn trùng ghê tởm kia đang sắp bị nhét vào trong miệng mình, hắn không muốn bị một con côn trùng như vậy ăn sạch.

“Phụ vương, cứu ta…” 

Đúng lúc này, từ lối vào truyền tới tiếng của một con cóc đang kêu cứu. Sở Phong có thể thấy được trên khuôn mặt buồn nôn của Hắc Thiềm Vương hiện lên vẻ kinh hoảng, nó không tiếp tục nhét Phệ Cốt trùng vào miệng Sở Phong nữa mà quay đầu nhìn về lối vào, quát lớn:

“Thả nó ra.”

Sở Phong cũng nhìn tới lối vào, có một ông lão đang đứng ở đó, ông lão này chính là Tử Hiên Viên. 

Trước mặt của Tử Hiên Viên có một con yêu thú đang quỳ, con yêu thú này rất giống với Hắc Thiềm Vương, là một con cóc màu đen. Kể cả mắt lẫn thân thể đều rất giống, có tu vi Huyền Võ thất trọng thiên, hóa ra Hắc Thiềm Vương còn có một đứa con trai.

Thảo nào Tử Hiên Viên mãi vẫn chưa thấy xuất hiện, hóa ra lão già này đi bắt con trai của Hắc Thiềm Vương. Theo biểu hiện của Hắc Thiềm Vương cho thấy gã rất quan tâm tới đứa con trai của mình, có lẽ lần này Tử Hiên Viên có thể uy hiếp được Hắc Thiềm Vương.

“Trưởng lão Hiên Viên.” 

Liễu Chí Tôn và người của sơn trang Chí Tôn mừng như điên bởi vì bọn họ biết Tử Hiên Viên mạnh như thế nào, ít nhất cũng ngang bằng với Hắc Thiềm Vương, cho nên khi thấy Tử Hiên Viên xuất hiện thì họ giống như là thấy được cứu tinh vậy.

Chỉ là Tử Hiên Viên không quan tâm tới họ mà nói với Hắc Thiềm Vương: “Thả hai đứa nhỏ kia ra, nếu không ta sẽ giết con cóc nhỏ này.”

“Ngươi dám sao? Nếu ngươi dám động tới con trai ta thì các ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này.” Hai mắt Hắc Thiềm Vương bắn ra ánh sáng lạnh, tức giận mà gầm thét. 

“Ta không dám sao? Ngươi muốn thử hay không?” Tử Hiên Viên mỉm cười, ánh mắt sắc bén.


“Đừng, để ta thả.”

Thấy vậy Hắc Thiềm Vương vội vàng ngăn cản, sau đó kéo Sở Phong dậy và nói: 

“Vì công bằng, ngươi thả con trai ta và ta sẽ thả hắn, để cho cả hai tự mình đi về, hai người chúng ta phải đứng im không được nhúc nhích, được chứ?”

“Được, theo ý ngươi, tốt nhất ngươi đừng có mà giở trò, nếu ngươi dám giở trò thì ngươi chắc chắn sẽ không vui đâu.”

Tử Hiên Viên cũng không do dự mà đồng ý một cách dứt khoát. Ông vừa nói vừa đẩy con cóc đi ra, nhưng khí tức của ông vẫn luôn khóa chặt lấy con cóc này. Nếu Hắc Thiềm Vương dám cử động thì ông sẽ giết chết con trai gã ngay lập tức. 

“Cút đi!”

Cùng lúc đó, Hắc Thiềm Vương cũng đẩy Sở Phong ra, lôi Tử Linh lại gần bên người.

Lúc này Sở Phong có thể cảm giác được phía sau có một đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hắn, một luồng khí tức kinh khủng cũng tập trung lên người hắn. Cho nên Sở Phong cũng không dám làm bừa, cẩn thận mà đi tới cạnh Tử Hiên Viên, vừa đi hắn vừa điều chỉnh Thần lôi trong cơ thể mình để đề phòng. 

“Cạc cạc, ta bắt được hắn rồi.”

Đúng như dự đoán, ngay khi Sở Phong và con cóc kia tới gần nhau thì con cóc kia bùng nổ ra khí tức Huyền Võ thất trọng thiên, nó duỗi bàn tay màu đen nhơ nhớp ra định tóm lấy Sở Phong. Trong khoảng cách này thì Tử Hiên Viên muốn cứu cũng không được.

“Hừ!” 


Sở Phong hừ lạnh, đôi mắt thay đổi, khí tức cũng thay đổi từ Huyền Võ tam trọng thiên tăng lên tới Huyền Võ ngũ trọng thiên. Hắn duỗi tay ra tóm lấy cánh tay của con cóc kia một cách rất dễ dàng, sau đó dùng sức vặn ngược tay nó lại, Sở Phong đã đè con cóc khổng lồ quỳ xuống trước mặt mình.

“Cái gì?”

Thấy vậy, Hắc Thiềm Vương và những yêu thú xung quanh đều giật mình. Bọn chúng không nghĩ tới khí tức của Sở Phong lại thay đổi nhanh chóng và thực lực cũng mạnh như thế, rất dễ dàng có thể áp chế lại con trai của Hắc Thiềm Vương. 

Trong lúc này thì những người tham gia lần rèn luyện bình tĩnh hơn đám yêu thú nhiều. Dù sao thì bọn họ đều biết Sở Phong rất mạnh, có rất nhiều thủ đoạn đặc biệt, mặc dù vậy nhưng khi chứng kiến Sở Phong có thể áp chế con cóc có tu vi Huyền Võ thất trọng thiên kia dễ dàng đến thế thì mọi người vẫn không khỏi rung động. Suy cho cùng, con cóc này cũng không phải là yêu thú bình thường, nó chính là con trai của Hắc Thiềm Vương, có huyết mạch đặc biệt, có được sức mạnh đặc biệt. Yêu thú mạnh mẽ như vậy nhưng vẫn bị Sở Phong ép quỳ một cách dễ dàng thì có thể thấy Sở Phong mạnh như thế nào.

“Thả Tử Linh ra, nếu không ta sẽ giết con trai ngươi.”

Một tay Sở Phong tóm lấy bả vai của con cóc, một tay khác thì giơ lên tạo ra một chiếc dao găm màu vàng kim kề sát cổ của con cóc. 

“Loài người đáng chết, lại dám giở trò, đã bảo là thả người cùng một lúc mà, ý ngươi là sao đây?” Hắc Thiềm Vương tức giận gầm thét.

“Điều kiện vừa rồi là ngươi và trưởng lão Hiên Viên nói mà ông ấy cũng đã thực hiện điều kiện rất tốt rồi. Giờ là đến ngươi và ta nói điều kiện, đừng hỏi ta muốn gì, ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, có thả hay không?”

Ánh mắt của Sở Phong sắc bén như kiếm, giọng nói bá đạo làm cho rất nhiều mỹ nữ ở đây mê say. Cũng chính bởi vì khí thế của Sở Phong không phải là người bình thường có thể có được mà chính là khí thế của Vương giả


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận