Tu La Vũ Thần

“Bịch.” Một quyền đánh trúng Giới Thanh Minh, lập tức xung quanh xuất hiện một trận cuồng phong, trong trận cuồng phong đó, lần này Giới Thanh Minh không thể trụ được như lần trước mà bị đánh văng ra ngoài.

Xung lực ầm một tiếng vang lên, khiến cho kết giới đang bao trùm xung quanh rung lên từng hồi giống như không thể ngăn cản nổi cỗ lực này, lúc này Giới Thanh Minh chỉ cảm thấy đau đớn tràn ra khắp thân thể, theo sau là một luồng nhiệt từ cổ họng trào ra, một đấm của Sở Phong đã khiến Giới Thanh Minh thổ huyết.

“Đáng ghét!” Tất nhiên Giới Thanh Minh không thể nhổ ngụm máu này ra, y kiên quyết cắn chặt khớp hàm nuốt ngược trở vào, trong lòng bừng bừng lửa giận. 

Sau khi y bị Sở Phong bức đến tình cảnh hiện tại trong lòng liền nảy ra một suy nghĩ chính là phải dùng tu vi Thiên Võ bậc một của mình, một chưởng đánh chết Sở Phong.

Tuy nhiên, trong đầu y lại có một âm thanh vang lên khuyên y không nên làm thế, bởi vì ở đây có quá nhiều cao thủ, cho dù Giới Thanh Minh có thi triển tu vi thực sự của mình đi chăng nữa cũng chưa chắc có thể giết chết được Sở Phong.

Nếu không thể giết chết Sở Phong thì ngược lại khiến y càng mất mặt hơn, dù sao ngay từ đầu y cũng đã đáp ứng Khương Vô Thương, nếu nuốt lời sẽ biến chính mình thành trò cười cho thiên hạ. 


“Soạt” một tiếng, ngay lúc Giới Thanh Minh đang do dự, Sở Phong đã nhanh chóng lướt đến trước mặt, mang theo nắm đấm được Huyền Võ Thuẫn Giáp thuật bao bọc đánh về phía Giới Thanh Minh.

“Vèo”, chỉ có điều nắm đấm của Sở Phong vẫn chưa kịp chạm vào người Giới Thanh Minh thì một bóng dáng xuất hiện chen ngang giữa hai người, người này chỉ dùng một bàn tay nắm cổ tay Sở Phong, chặn đứng chiêu thức của hắn.

“Khí tức này.” 

Giờ phút này, Sở Phong chỉ cảm thấy một cổ khí tức rất mạnh đang dần chui vào cổ tay hắn, nhưng hắn không thể phản kháng, là Thiên lực, Thiên lực này rất mạnh ngay lập tức chiếm lấy thân thể hắn, làm cho Sở Phong không thể động đậy, ngơ ngác đứng tại chỗ. Tuy nhiên, sau khi phá vỡ chiêu thức của Sở Phong, người này liền buông tay để Sở Phong khôi phục thể lực.

Sở Phong liền đưa mắt lên nhìn xem là kẻ nào, thì kinh ngạc phát hiện người đứng trước mình là một nam tử tuổi trung niên. Nam tử này có lông mày như kiếm, mắt sắc như chim ưng, gương mặt góc cạnh, là một gương mặt cực kỳ nam tính.

Quan trọng nhất, gã mặc trang phục chỉ Chí Tôn sơn trang mới có, nhưng lại có đôi chút khác biệt. Về phần tu vi của người này thì càng lợi hại, chỉ có thể dùng câu không sâu không lường được để hình dung. 


“Trang chủ đại nhân?!”

Khi vị nam tử này xuất hiện, những người thuộc Chí Tôn sơn trang liền biến sắc, từ những người đó Sở Phong mới biết được đây chính là trang chủ của Chí Tôn sơn trang, một trong những cường giả giỏi nhất Cửu Châu đại lục.

“Hai vị tiểu bằng hữu, tranh luận một chút là được rồi, có thể chừa cho ta chút thể diện, trận đánh này hãy ngừng lại có được không?” Trang chủ Chí Tôn sơn trang mỉm cười nói với cả hai. 

Đối với yêu cầu của Chí Tôn sơn trang, dù Giới Thanh Minh kiêu ngạo cỡ nào đi chăng nữa cũng phải nể mặt, huống hồ trang chủ Chí Tôn sơn trang đã giải vây cho y, không muốn y vì thua mà khó xử nên tất nhiên y gật đầu đồng ý.

Về phần Sở Phong đã ép Giới Thanh Minh đến tình cảnh này, hơn nữa mọi người cũng đều nhìn thấy, có thể nói hắn đã đạt được mục đích của mình, cho nên cũng không muốn truy cứu nữa.

“Chắc cũng đã đến giờ bắt đầu đại hội thông gia rồi, mời các chư vị bằng hữu đến từ phương xa đều vào chỗ ngồi đi.” 


Sau khi xử lý tranh chấp giữa Sở Phong và Giới Thanh Minh, Chí Tôn trang chủ mỉm cười phất tay cùng mọi người, vì thế đám đông cũng từ từ tản ra, đi về phía đỉnh núi.

“Trang chủ đại nhân.” Nhưng giờ phút này, một vị trưởng lão của Chí Tôn sơn trang đi đến thấp giọng thì thầm: “Vẫn chưa thấy Trương Thiên Dực, xem ra không có ý định đến đây.”

“Hử?” Nghe được chuyện này Chí Tôn trang chủ có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, y cười với Sở Phong, nói: “Sở Phong tiểu bằng hữu, không bằng đi theo ta, lên đài nghỉ ngơi một chút?” 

Chí Tôn trang chủ vừa dứt lời khiến cho tất cả mọi người xung quanh, trong đó có cả Liễu Chí Tôn đều biến sắc, ai nấy cũng nhìn chằm chằm Sở Phong, trong mắt hiện lên vẻ ganh tị và ghen ghét. Bởi vì mọi người đều biết trên đài kia là gì.

Đại hội thông gia lần này có một khán đài cực kì xa hoa, chỗ ngồi trên đài rất đặc biệt, có thể thưởng thức được tất cả ở khoảng cách gần hơn. Chỉ có điều, những vị trí như vậy chỉ có những người mang thân phận đặc biệt mới được phép tiến vào, đều là những vị khách quý của đại hội lần này. Về phần các tiểu bối, chỉ có mười vị trí trên đài, trong đó gồm tám vị nhận được thư mời của Chí Tôn sơn trang, hai vị trí còn lại dành cho người nhận được Vô Cực địa cung chính là Cố Bác và Khương Vô Thương.

Mà hiện tại, Chí Tôn trang chủ mời Sở Phong lên đài là vì Trương Thiên Dực không đến, dư ra một vị trí, nhưng dù là vậy thì không phải người nào cũng có thể ngồi được vị trí kia, đến Liễu Chí Tôn cũng chưa đủ tư cách, nên Sở Phong chỉ khiêm tốn nói: “Như vậy không hay lắm thì phải, dù sao...” 

“Haiz, vị trí trên đài kia chính là dành cho những vị khách quý, mà thực lực của tiểu bằng hữu Sở Phong mọi người cũng đều rõ rồi, ngươi tuyệt đối xứng đang với vị trí kia. Cho nên Sở Phong, ngươi đừng từ chối nữa, theo ta lên đó ngồi đi.” Chí Tôn trang chủ mỉm cười, nụ cười chứa đầy thành ý.


“Đúng đó Sở Phong tiểu huynh đệ, ngươi đừng từ chối nữa, mau lên đó đi.” Cùng lúc, có mấy người xung quanh cũng phụ họa theo, mặc kệ tu vi thật sự của Sở Phong như thế nào, trước đó hắn đã phô bày thực lực cùng tiềm lực to lớn, cũng đã được rất nhiều người công nhận, hầu như ai cũng cảm thấy Sở Phong xứng đáng với vị trí kia.

“Đã như vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.” Thây thế, Sở Phong cũng không tiếp tục từ chối, dưới con mắt ganh tị của Liễu Chí Tôn, hắn cùng bọn Cố Bác, Khương Vô Thương, Từ Trọng Vũ đi về phía trên đài. 

Sau khi các nhân sĩ đều ổn định vị trí, Chí Tôn trang chủ nói một số lời khách sáo, sau đó tuyên bố nhân vật chính của đại hội thông gia lần này chính là hàng trăm vị mỹ nữ lên đài.

Ngao!!

Y vừa dứt lời, trên bầu trời đã truyền đến một tràng âm thanh chói tai, ngẩng đầu xem thế nào thì mọi người mới phát hiện trên bầu trời đêm đầy sao kia có một đàn thải hạc từ xa bay đến. Thải hạc cũng là một loại thú cưỡi, tốc độ không thua kém bạc đầu điêu, nhưng vì số lượng cực kì ít nên giá mắc hơn gấp mấy lần. 

Mà giờ phút này có khoảng vài trăm con đang bay lượn trên không trung, màu sắc rực rỡ vô cùng xinh đẹp. Thực tế, khi cả trăm con tụ lại một chỗ thì càng giống như ánh sao, càng trở nên rực rỡ xinh đẹp hơn.

Giây phút này, mọi người đều ngẩng đầu chăm chú nhìn, bởi vì tất cả mọi người đều biết, trăm vị mỹ nữ mà Chí Tôn sơn trang tỉ mỉ chuẩn bị sắp sửa lên đài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận