Tu La Vũ Thần

Thanh châu Bách Cừ Câu, bên ngoài tòa cung điện trong mây kia, Khương Hàn cấp tốc đi đến, nhưng hắn cũng không tự ý bước vào kết giới bên ngoài cung điện kia mà là vẻ mặt đầy tôn kính đứng trên đám mây, kính cẩn nói ra:

"Vãn bối Khương Hàn, đến đây bái kiến đại nhân."

"Vào đi." Bên trong cung điện vang lên giọng nói không cao không thấp, không nặng không nhẹ của Khương Hằng Viễn. 

Lúc này Khương Hàn mới dám đi về phía trước, mà theo đường hắn bước đến thì tất cả bình chướng đều kéo ra, ngay cả cổng cung điện cũng đã rộng mở.

Bên trong cung điện, Khương Hằng Viễn đang chơi cờ, về phần người đang chơi cùng, hiển nhiên chính là Tề Phong Dương được Khương Hằng Viễn cứu ngày hôm đó.

"Xử lý xong chưa?" Khương Hằng Viễn vẫn chưa nhìn sang Khương Hàn mà là vừa chơi cờ vừa mở miệng hỏi. 

"Đã xử lý xong theo dặn dò của đại nhân, Lâm Mạc Ly kia đã bị vãn bối xử trảm ngay tại chỗ." Khương Hàn cung kính đáp lời.


"Ừm, ở lối vào nơi mai táng đã bố trí kết giới ẩn rồi, ngươi dẫn đầu quân đội hoàng triều, tự mình trông chừng nơi đó, không có mệnh lệnh của ta thì tạm thời không được mở ra." Khương Hằng Viễn nói tiếp.

"Đại nhân, vậy trước khi phong bế, người có muốn thăm dò xem thử không,.. ít nhất là... xác định cấp bậc chôn cất." Khương Hàn mở miệng nói. 

"Không cần xác định, là đế táng." Khương Hằng Viễn bình tĩnh nói.

"Cái gì? Thật sự là đế táng?" Nghe thấy như thế, gương mặt Khương Hàn biến sắc thất kinh, tựa như hiểu ra vì sao Khương Hằng Viễn để cho hắn phong bế cửa vào khu táng địa này mà không để cho hắn dẫn đại quân mở ra.

"Đến đây, giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là Tề Phong Dương, tộc trưởng Tề thị của Kỳ Lân vương phủ. Sau khi ngươi điều động đại quân đi đến sơn mạch Huyền Vũ, Kỳ Lân vương phủ cứ giao cho hắn chưởng quản." Khương Hằng Viễn nhìn về phía Tề Phong Dương. 

"Vãn bối bái kiến Tề tiền bối." Khương Hàn khiêm tốn thi lễ với Tề Phong Dương. Đối với người mà Khương Hằng Viễn giới thiệu, cho dù là thực lực kém xa hắn, hắn cũng không dám kiêu ngạo nào chút nào, trái lại còn phải lấy lễ mà đối đãi.

"Nếu đã đến rồi, vậy thì ăn bữa cơm đạm bạc rồi hẵng đi." Khương Hằng Viễn mỉm cười rồi đi đến nhà bếp, mà sau khi gật đầu cười với Tề Phong Dương thì Khương Hàn cũng đi theo sau.


"Đại nhân, lúc vãn bối đến, lão tổ có bảo vãn bối truyền lời lại cho người. Thần thể nhiều năm không xuất hiện, dị tượng năm đó rất có thể thật chỉ là dị tượng, hoàn toàn không có thần thể giáng lâm. Cho nên lão tổ hi vọng sau khi người giải quyết chuyện lần này xong thì có thể mau chóng quay về hoàng triều, trợ giúp hoàng chủ xử lý công việc trong hoàng tộc." Khương Hàn nói ra. 

"Vô duyên vô cớ, làm sao lại có trời hiện dị tượng? Kỳ thực... ta cũng biết nỗi khổ tâm của lão tổ, người ấy chỉ là không muốn ta ở đây chịu khổ, cho nên mới bảo ta quay về hoàng triều. Nhưng ngươi cũng thấy rồi đấy, ta ở nơi này sống rất tiêu dao tự tại, không phiền não gì. Huống hồ, nếu chẳng phải ta khăng khăng ở lại chỗ này thì cũng không có khả năng phát hiện ra ở Thanh châu lại có một tòa đế táng rồi." Khương Hằng Viễn cười nói.

Thấy thế, Khương Hàn quả thật không tiện khuyên thêm nữa, chỉ là tò mò hỏi: "Đại nhân, thần thể trời ban đó thật sự quan trọng như vậy ư? Đáng giá người ở lại nơi hoang vắng này, mai danh ẩn tích nhiều năm, chỉ vì tìm kiếm tung tích của hắn? Hoàng tộc Khương thị ta đều có huyết mạch hoàng cấp, những năm gần đây lại có thiên tài xuất hiện lớp lớp, nếu như dày công bồi dưỡng chưa hẳn không bằng cái gọi là thần thể trời ban kia."

"Ồ." Với nghi vấn của Khương Hàn, Khương Hằng Viễn đầu tiên là mỉm cười, sau đó thì đáp: "Thần thể đó có lợi hại thật hay không, ta cũng không dám khẳng định, dù sao thì ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt, các loại ghi chép về thần thể đều chỉ tồn tại ở trong sử ký mà thôi. Chẳng qua là năm ấy, khi thần thể vừa mới giáng lâm, khi bọn ta chuẩn bị đi đến Thanh châu, lão tổ từng nói với ta một câu, thần thể nhất định phải tìm được, không tiếc bất cứ giá nào. Nếu như thần thể không thể để cho hoàng triều ta sử dụng, vậy thứ ngày sau mà hoàng triều chúng ta gặp phải, rất có thể chính là tai ương diệt tộc." 

"Hắn dám! Mặc kệ có phải là thần thể trời ban hay không, nhưng chỉ cần giáng sinh ở Cửu Châu đại lục thì chính là con dân hoàng triều Khương thị chúng ta, dám can đảm đại nghịch bất đạo, dĩ hạ phạm thượng, đó chính là muốn chết." Khương Hàn vẻ mặt không phục.

"Thần thể trời ban vốn có phong thái vương giả, tuyệt sẽ không cam lòng cúi đầu dưới kẻ khác, nếu chúng ta ban ân huệ khi hắn còn trẻ, cho dù hắn không trực tiếp để hoàng triều sai sử thì cũng sẽ mang trong lòng cảm kích. Nhưng nếu hoàng triều ta lại không ban ân huệ với hắn, trái lại thế đạo không công bằng này làm cho hắn sinh lòng oán hận, vậy thì hắn chắc chắn sẽ có ý nghĩ bình định loạn thế, thống trị thiên hạ trong đầu. Và nếu muốn thống trị Cửu Châu đại lục này, hoàng tộc Khương thị hiển nhiên chính là hòn đá cản chân lớn nhất của hắn. Giả như ngươi là thần thể, ngươi có giải quyết hết hòn đá cản chân này hay không đây?" Khương Hằng Viễn cười hỏi.


"Thần thể này phiền phức như vậy, tại sao trước khi hắn trưởng thành chúng ta lại không tiêu diệt hắn chứ?" Trong mắt Khương Hàn hiện ra ý niệm giết chóc. 

"Quả thật là rất phiền phức. Trước đây lão tổ cũng từng suy tính cẩn thận qua, nếu như tìm được thần thể thì rốt cuộc là tiêu diệt hay là bồi dưỡng đây. Thế nhưng cuối cùng người ấy lựa chọn bồi dưỡng, bởi vì khi trước mặt của ngươi xuất hiện một kỳ tài tuyệt thế, ai có thể đủ nhẫn tâm xóa bỏ đi một mầm non tốt như vậy?"

Khương Hằng Viễn mỉm cười, sau đó vỗ vỗ vai Khương Hàn mà nói: "Mặt khác, ngươi ngàn vạn lần đừng nghi ngờ sức mạnh của thần thể trời ban. Nếu quả như thật cảm thấy thần thể không bằng huyết mạch hoàng cấp của chúng ta, vậy thì ngươi không ngại cứ hồi tưởng lại thần lôi cửu sắc năm đó một chút. Thử hỏi trong hoàng tộc, liệu ai có được sức mạnh như vậy đây?"

"Cái đó..." Nghe thấy Khương Hằng Viễn nói như vậy, Khương Hàn cũng biến sắc, con ngươi vốn đang mang vẻ ác liệt bắt đầu lóe lên bất an. 

Bởi vì hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên được cái đêm kinh thiên đó, khí tức mang sự hủy diệt mà thần lôi cửu sắc kia tỏa ra cuộn quét khắp toàn bộ đại lục. Khí tức ấy, cho dù là bây giờ nhớ lại hắn cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

Bởi lẽ khi ấy, cho dù là hắn đã tu võ có chút thành tựu nhưng cũng phải lo lắng, đại lục này phải chăng cứ như vậy mà bị thần lôi cửu sắc kia phá hủy.

Sau đó, dựa theo căn dặn của Khương Hằng Viễn, Khương Hàn chuyển dời đại quân hoàng triều Khương thị đến thành Huyền Vũ, tự mình trông chừng lối vào tòa đế táng này. 


Về phần Tề Phong Dương thì quay về Kỳ Lân vương phủ, làm phủ chủ của Kỳ Lân vương phủ. Tin tức này không cần phải nghi ngờ là vô cùng bùng nổ, kẻ phản bội suýt nữa đã bị xử trảm đoạn thời gian trước chớp mắt đã quay về trở thành phủ chủ, điều này thật sự là quá mức chấn động.

Thế nhưng chỉ cần mọi người nghĩ đến chỗ dựa sau lưng Tề Phong Dương chính là hoàng triều Khương thị, sự chấn động này cũng lập tức trở nên chẳng hề gì, trái lại là cảm thấy Lâm Mạc Ly thực sự quá đáng thương.

Đáng thương cho y đắc tội với người không nên đắc tội, để cho mình không chỉ mất vị trí phủ chủ mà ngay cả cái mạng nhỏ cũng không bảo vệ được, đầu cũng bị người ta bóp nát. 

Trong lúc Thanh châu xảy ra biến đổi to lớn, Sở Phong trải qua mấy ngày lộ trình đã vượt qua Giới châu, tiến vào khu vực Tần châu.

Mặc dù đại lục phân thành chín châu, thế nhưng diện tích đất đai của chín châu cũng không giống nhau. Thanh châu ắt hẳn chính là nhỏ nhất trong chín châu, Giới châu rất lớn, thế nhưng nghe nói Tần châu này mới là châu lục có diện tích mênh mông nhất.

Vì lần này xuất hành vội vàng, cũng không chuẩn bị đầy đủ lương khô, cho nên sau khi trải qua mấy ngày lộ trình này, Sở Phong đã đói bụng ùng ục, thực sự không chịu nổi nữa. 

Hắn đành phải giảm tốc độ phi hành xuống, muốn tìm chỗ bên dưới để điền đầy cái bụng, nhân tiện tìm hiểu một chút về phương hướng của núi Vạn Yêu kia.

"Ha ha, cuối cùng cũng tìm được một cái trấn nhỏ rồi. Ơ nhưng mà không đúng, sao nơi này lại tụ tập nhiều người như vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận