Tu La Vũ Thần

– Không được, ta không xuống tay được.

Mà Sở Phong lại tựa như rơi vào một vòng luẩn quẩn, mặc dù có Đản Đản liên tục nhắc nhở, mặc dù hắn cũng biết rõ những thứ trước mắt chỉ là ảo giác mà thôi, nhưng bắt hắn đích thân giết chết những thân nhân này thì hắn thật sự không nhẫn tâm, không thể nào xuống tay được.

– Ngu ngốc, đó chỉ là ảo giác, cũng không phải thực sự là người nhà của ngươi. Nếu như ngươi không giết chết bọn chúng thì bọn chúng sẽ giết ngươi. Chẳng lẽ ngươi muốn giống như những người kia chết tại nơi này sao? Ngươi có biết rõ điều này không?

Đản Đản vội vàng hét to, bởi vì nàng cảm thấy thần trí của Sở Phong cũng bị Huyễn Tượng Trận này mê hoặc.

– Ta…

Khi nghe được tiếng gào thét của Đản Đản, Sở Phong sửng sờ một chút, cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần. Sau đó hắn cắn răng quát lớn:

– Không, ta không thể chết ở chỗ này được, những ảo giác chết tiệc các ngươi đều đi chết đi cho ta.

Nói xong, bước chân Sở Phong liên tục tránh né, nhắm hai mắt lại, đem Hư Không Long Ngân Nhận thi triển ra, áp bức cường đại từ trên trời giáng xuống. Mấy chục ảo ảnh lập tức bị chèn ép đến mức không thể di chuyển, sắp bị nghiền vỡ tan tành.

– Phong Nhi, không được, mau dừng tay đi, ta là phụ thân của con mà!

– Phong Nhi, ta là gia gia của con, không được làm như vậy.

Nhưng vào giờ khắc này, những ảo ảnh đằng đằng sát khí kia chợt bắt đầu gọi tên Sở Phong.


Chỉ có điều, Sở Phong đã quyết tâm, chẳng những không thèm để ý đến bọn họ nữa, trái lại còn gia tăng cường độ của Hư Không Long Ngân Nhận, cuối cùng đem mấy chục ảo ảnh tựa như người đang sống sờ sờ nghiền ép đến chết.

– Thành công rồi sao?

Sau khi cảm giác không khí chung quanh đã trở lại bình thường thì Sở Phong mới chậm rãi mở hai mắt ra, mà khi hắn đưa mắt quét sang xung quanh thì vẻ mặt hắn không khỏi cứng đờ, đôi đồng tử nhất thời đại biến.

Bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện những ảo giác kia cũng không hề biến mất hẳn, mà chung quanh hắn lại có thêm mấy chục thi thể, những thi thể này chính là phụ thân cùng với người của Sở gia.

Bọn họ chết vô cùng thê thảm, đều bị nghiền ép đến chết, nhẹ còn phân biệt ra được là ai, nghiêm trọng thì đã bị nghiền thành máu loãng, đã không cách nào phân rõ được dung mạo.

“Phốc phốc”

Giờ khắc này, Sở Phong trợn tròn mắt, vô lực quỳ xuống đất. Bởi vì hắn dùng tinh thần lực của mình đi cảm ứng, cuối cùng phát hiện những thi thể này là thật. Trên đó còn lưu lại khí tức của người nhà hắn, hắn vậy mà lại chính tay giết chết người nhà của mình.

– Ta đã làm cái gì? Ta vậy mà lại chính tay giết chết phụ thân ta, giết chết gia gia, giết chết đại bá nhị bá….

Hai tay Sở Phong ôm lấy đầu, hai mắt liên tục chớp động. Giờ khắc này hắn đã sắp phát điên, tinh thần đã dần sụp đổ, trên mặt của hắn tràn đầy vẻ đau khổ đến không muốn sống.

– Sở Phong, ngươi đang làm cái gì vậy? Những cái kia chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi, là ảo giác đó.


Thấy vậy, Đản Đản vội vàng nhắc nhở Sở Phong.

– Không, đó không phải là ảo giác, đó chính là phụ thân của ta, là người nhà của ta. Ta có thể cảm giác được khí tức của bọn họ. Đáng lẽ trước đó bọn họ không có chết, nhưng vừa rồi ta đã chính tay giết chết bọn họ.

– Ngươi lại ngu ngốc nữa rồi, đó chính là ảo giác, bởi vì ngươi không cách nào chống lại lực lượng của Huyễn Tượng Trận nên mới không thể phân biệt được bọn họ là thực hay là giả. Bởi vì tinh thần lực của ngươi ở chỗ này đã sớm mất đi hiệu lực rồi.

– Sở Phong, ngươi hãy kiên cường lên, đây chính là tâm ma của ngươi, là gánh nặng mà ngươi không bỏ xuống được. Huyễn Tượng trận này đã bắt được cái nhược điểm này nên mới thành bộ dáng của bọn họ.

– Ngươi nhất định phải kiên cường, tin tưởng vào bản thân mình, tin tưởng mình làm đúng. Bọn họ chính là ảo giác, tất cả đều là giả.

Chỉ cần ngươi có thể kiên trì được thì tâm ma của ngươi sẽ được tiêu trừ, trong lòng không có sự hổ thẹn thì sẽ không có gánh nặng.

Giọng nói của Đản Đản liên tục vang vọng bên tai Sở Phong, tựa như một ngọn đèn chỉ đường, dẫn dắt Sở Phong đi sang một cái thông đạo khác.

Dưới sự nhắc nhở không ngừng của Đản Đản, tinh thần của Sở Phong cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Hắn bắt đầu tin tưởng lời của Đản Đản nói, tin tưởng vào bản thân mình, không trốn chạy nữa mà nhìn thẳng vào những thi thể này, nhìn thẳng vào thi thể của phụ thân mình.

“Ông”


Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Sở Phong, những thi thể này bắt đầu biến thành ảo giác, máu huyết dần dần biến mất, thi thể cũng biến mất, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng đâu.

Giờ khắc này, cuối cùng Sở Phong cũng có thể nhìn thẳng vào những sự vật chung quanh, hắn phát hiện hắn vẫn còn ở trong biển sương mù. Thế nhưng cảm giác lúc này đã hoàn toàn khác trước, bởi vì hắn đã biết được phương thức chế ngự Huyễn Tượng Trận.

– Đản Đản, đa tạ ngươi, nếu như không có ngươi ở đây thì sợ rằng ta không cách nào vượt qua được cửa ải khó khăn này.

Sở Phong nghĩ đến mà sợ, hắn vô thức vươn tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.

– Đa tạ cái đầu ngươi ấy, ta với ngươi là thế nào chứ. Huống chi căn bản không trách được ngươi, chỉ có thể trách ảo giác này quá giống như thật, hơn nữa còn có thể mê hoặc tâm hồn, không ai có thể phân biệt được thật giả ngay từ đầu được.

– Nó đánh vào mặt tư tưởng của ngươi, bởi vì bất luận là tình thân hay là tình yêu thì đều có thể khiến cho người ta phấn đấu quên mình, cũng có thể khiến cho người ta mất đi lý trí.

– Thế nhưng ta tin tưởng rằng cho dù không có ta thì ngươi nhất định cũng có thể vượt qua được trở ngại này, giải trừ đi tâm ma của mình, buông xuống tất cả.

Đản Đản mỉm cười ngọt ngào, thanh âm linh động kia cực kỳ dễ nghe, quan trọng nhất chính là Sở Phong càng nghe càng cảm thấy ấm áp.

– Đúng vậy, thiên phú không tệ.

Nhưng đột nhiên có một giọng nói sâu xa từ cổ xưa vang lên từ sau lưng Sở Phong.

Sau khi âm thanh này vang lên thì thân thể của Sở Phong không tự chủ được run lên, bởi vì cùng lúc đó, hắn cảm giác được sau lưng có một cổ cảm giác áp bức.

Khi quay đầu lại nhìn, Sở Phong kinh ngạc phát hiện phía sau lưng hắn có bốn con mắt màu máu. Bốn con mắt màu máu đỏ tươi này giống như một cặp đèn lồng cỡ lớn, cặp đèn lồng còn lại càng to lớn hơn.


Mặc dù cặp mắt màu máu đỏ không có tản ra sát khí, nhưng Sở Phong nhìn thấy chúng lại vô cùng sợ hãi. Tinh thần lực của hắn ở chỗ này đã mất đi hiệu lực, hắn không cách nào cảm ứng được chủ nhân của bốn con mắt màu đỏ kia là vật gì. Thế nhưng hắn lại biết đó chắc chắn là một tồn tại vô cùng lợi hại.

– Tiểu quỷ, ngươi tên gì?

Giọng nói thâm trầm lần nữa vang lên, tựa như tiếng chuông đồng vô cùng vang dội.

– Vãn bối tên là Sở Phong, không biết tôn tính đại danh của tiền bối?

Sở Phong cung kính trả lời.

– Bản tôn chính là Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật. Vận khí của tiểu tử ngươi không tệ, chẳng những có thể tìm được nơi này, vẫn có thể tồn tại trong tâm ma Huyễn Tượng Trận, có chút tiềm lực.

– Chỉ cần ngươi bằng lòng giúp bổn tôn một chuyện thì bổn tôn sẽ cân nhắc chuyện đem khả năng của ta truyền thụ cho ngươi. Chỉ không biết là ngươi có sẵn lòng giúp đỡ không>

Người thần bí kia vẫn tiếp tục nói.

Nghe nói thế thì trong lòng Sở Phong tức khắc trở nên mừng rỡ. Tự xưng là “Bổn tôn”, ngữ khí cũng tương tự như danh xưng đã khiến cho Sở Phong đoán ra thân phận của đối phương. Đây có thể là một loại bí kỹ khác giấu trong đế táng thần bí này.

Nghĩ đến đây, Sở Phong không dám do dự thêm, vội vã đáp:

– Xin tiền bối cứ phân phó, chỉ cần vãn bối có thể làm được thì nhất định sẽ dốc toàn lực đi làm.

– Ha ha, tiểu quỷ ngươi thật thông minh, xem ra ngươi đã biết bổn tôn là vật gì. Ta cảm nhận được một cổ khí tức quen thuộc trong cơ thể ngươi. Không ngờ cái tên Bạch Hổ luôn tự kiêu tự đại ấy lại thuần phục ngươi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận