Tu La Thiên Đế


Đây là phạm vào kiêng kị, không thể nhẹ dạ.- Chúng ta không thể cho phép Đại trưởng lão tùy ý làm bậy.

Tần Mệnh đã tỏ thái độ, nếu như chúng ta có thể giúp hắn kiềm chế đại trưởng lão, hắn sẽ cùng tàn hồn trong cơ thể làm tốt câu thông.- Chúng ta càng nên bắt Tần Mệnh, trấn ở Dược Sơn.- Sư phụ! Chuyện tàn hồn chung quy là cần phải giải quyết, chúng ta không thể vĩnh viễn trấn áp nó, hiện tại chính là cơ hội.


Tần Mệnh càng mạnh, khả năng khống chế nó càng lớn, quyền nói chuyện với hắn càng nặng.Lăng Tuyết trịnh trọng khẩn cầu.

Dược Sơn không thể giết chết tàn hồn nguyên nhân là hồn nguyên tàn hồn tương liên với bia sinh tử trong tộc quần hắn, một khi linh hồn hủy diệt, trước tiên sẽ kinh động bia sinh tử tại Đông Hoàng Chiến Tộc, bọn họ sẽ thông qua bia sinh tử xác định vị trí tàn hồn tử vong.

Đến lúc đó, Đông Hoàng Chiến Tộc giá lâm Thanh Vân tông, mới là tai nạn hủy diệt thật sự.Nàng trước kia đang lo lắng, Dược Sơn có thể trấn áp tàn hồn nhất thời, trấn áp không được vĩnh viễn.

Một ngày nào đó, tàn hồn sẽ tiêu vong vẫn diệt, tai nạn cuối cùng vẫn sẽ đến.


Cho dù bắt Tần Mệnh trở về thì như thế nào? Tiếp tục đàn áp? Trước khi không có biện pháp nào tốt hơn, nàng càng hy vọng có thể cố gắng ở trên người Tần Mệnh.Trưởng lão Dược Sơn trầm mặc, đạo lý này hắn hiểu, nhưng đem hy vọng ký thác cho Tần Mệnh? Một tội dân oán hận Thanh Vân Tông? Hắn thật sợ Tần Mệnh ước định cùng Tàn Hồn, dẫn đến tai họa ngập đầu cho Thanh Vân Tông.- Sư phụ, nếu tàn hồn lựa chọn Tần Mệnh, khẳng định có lý do của hắn.

Ta có thể bảo đảm với ngài, Tần Mệnh sẽ không vong ân phụ nghĩa.- Bảo đảm? Ngươi biết Tần Mệnh bao nhiêu, ngươi lại hiểu được sự kiện tám năm trước bao nhiêu? Nếu như Tần Mệnh điều tra rõ ràng, hắn sẽ hận không chỉ là Đại trưởng lão, còn có Thanh Vân tông.- Vậy?Lăng Tuyết bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, mặt hơi đổi sắc:- Chẳng lẽ phụ mẫu Tần Mệnh có liên quan đến tàn hồn?- Cùng tàn hồn không quan hệ, bọn họ có liên quan đến bí mật cùng tàn hồn.Bí mật liên quan đến tàn hồn?Lăng Tuyết mê mang.Trưởng lão Dược Sơn trầm tư thật lâu:- Cũng được! Ta có thể giúp hắn kiềm chế Đại trưởng lão, nhưng có một điều kiện, ngươi phải đến Lôi Đình cổ thành, giám sát Tần Mệnh thời thời khắc khắc cho ta.Nam Cung Thiền không có từ trên người Tần Mệnh đạt được bí mật mình muốn, liền bắt đầu đánh chú ý đến Tần Dương cùng Lý Linh Đại.Nhưng từ ngày hôm sau trở đi, hai người đột nhiên đóng cửa không gặp khách, đưa ra lý do là tâm sức lao lực quá độ, lại thêm thương tâm quá độ, đang cẩn thận điều trị thân thể.Nam Cung Thiền không tiện dùng mạnh, ôn nhu cáo lui, mỗi ngày đều an bài người đưa đi thuốc bổ, tiếp tục bồi dưỡng tình cảm.Liên tiếp ba ngày, Nam Cung gia tộc không có bất kỳ thu hoạch gì, đội ngũ ngược lại đều bị Đồ Vệ kéo đi sửa sang lại cổ thành.Đồ Vệ từ khi biết Nam Cung gia tộc có thể có liên quan đến chuyện năm đó, liền không khách khí nữa.

Dù sao cũng là do các ngươi nhiệt tình, tốt lắm, đến đây a, gạch đá a, đào hố a, quét dọn vệ sinh a.Đồ Vệ hoàn toàn coi quân đội là lao công, hắn cũng mang theo nụ cười, vừa an bài vừa khách khí nói cảm ơn, làm cho Nam Cung gia tộc muốn cự tuyệt cũng không cự tuyệt được.Ngày thứ tư, Nam Cung Thiền lại tới tìm Tần Mệnh, nhưng vừa mới vào viện liền đứng lại, hơi há miệng, giật mình, kinh ngạc nhìn người trong viện.Một người tròn trịa, thoải mái nằm trên xích đu, lắc lư phơi nắng.Cái đầu tròn trịa, bóng bóng loáng loáng, không tóc, không râu, không có lông, một sợi lông cũng không có, giống như một quả trứng gà lột da, trắng trẻo.


Toàn thân hắn đều tròn trịa, lắc lư theo ghế mây, toàn bộ thịt dưới quần áo bồng bềnh, không thể nói rộng lớn mạnh mẽ, nhưng ít nhất xem như sóng xanh bập bềnh rồi.Hai tay hai chân đều thịt ục ục, nằm ngửa ở nơi đó.Nam Cung Thiền kinh hãi, sao lại có sinh vật thần kỳ như vậy.- Ngươi là??Nam Cung Thiền đến gần, không nghe nói Tần gia có nhân vật số má như vậy a.- Ôi, ngươi tốt, ngươi chính là Nam Cung Thiền.Hô Diên Trác Trác dùng sức lắc lắc xích đu, nhưng có thể là mông lún quá sâu, lắc bốn năm lần mới đứng lên được, híp mắt cười tươi, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu.- Ngươi biết ta?- Đương nhiên, tiểu thư của Nam Cung gia tộc thành Kim Diễm mà, may mắn gặp được.Hô Diên Trác Trác muốn đi bắt tay.Nam Cung Thiền nhìn bàn tay trắng nõn của hắn một chút, thoáng lui về phía sau hai bước.- Ngươi là ai?Hô Diên Trác Trác cười hai tiếng, cũng không xấu hổ, tự nhiên thu hồi hai tay lại:- Ta là bằng hữu của Tần Mệnh.- Bằng hữu của Tần Mệnh? Ta chưa bao giờ thấy ngươi.- Hôm nay vừa mới tới.- Ngươi làm thế nào vào đây? Cổng thành rõ ràng đã bị phong tỏa.- Đồ Vệ dẫn ta vào.- Ngươi đến để làm gì?Nam Cung Thiền mềm mại trắng nõn, yên tĩnh tú mỹ, cái cổ trắng như tuyết phá lệ mê người.

Nàng dịu dàng thanh tú, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Hô Diên Trác Trác rõ ràng mang theo vài phần khinh thường.- Ta đến giúp Tần Mệnh xây dựng lại Lôi Đình cổ thành.- Ngươi? Xây dựng lại cổ thành? Làm sao xây?Nam Cung Thiền nở nụ cười.- Mở cửa hàng, xây nhà mới, mở đường, vân vân…, ta đều liệt kê xong rồi.Nam Cung Thiền đã hiểu rõ, đây chính là người đến buôn bán.- Ánh mắt không tệ nha, nhìn chuẩn cơ hội kinh doanh trùng kiến Lôi Đình cổ thành.- Làm gì có, có thể giúp thì giúp, bằng hữu mà.Bộ dáng cười ha hả của Hô Diên Trác rất đáng yêu, hắn thuộc loại thoạt nhìn rất kỳ quái, nhìn lâu lại nén lòng nhìn lần hai.- Ngươi là của thương hội nào?Trong mắt Nam Cung Thiền càng khinh thường.- Tiểu thương hội, không đáng nhắc tới.Hô Diên Trác Trác khiêm tốn gật đầu.- Ngươi đi đi.- A?- Ngươi đi đi, Lôi Đình cổ thành không cần thương hội nhúng tay vào, các ngươi cũng không có tài chính kia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận