Ba người toàn bộ lâm vào trạng thái điên cuồng, một lui một tiến, một kích một đụng, tất cả đều mang theo gió mạnh ào ạt.Chiến đấu giữa bọn họ không giống như các Linh Võ giả khác, cần linh lực sung túc chống đỡ, một khi linh lực hao hết sẽ không có lực tái chiến, bọn họ càng dựa vào va chạm thân thể, là máu cùng mồ hôi vung vẩy, thoạt nhìn càng kích thích.Các công tử tiểu thư thế gia trên khán đài toàn bộ đứng lên, hô to, cổ vũ, thật sự rất ít khi nhìn thấy loại tình cảnh kịch chiến này.Nam nhi chiến đấu, huyết tính!- Tên điên này.
Đây là luận võ, hay là đang liều mạng?Phàm Tâm che lấy cái miệng nhỏ nhắn, cũng không dám nhìn thẳng trận ác chiến trên sân đấu.- Trận chiến hôm nay, đủ để Tần Mệnh nổi danh.Rất nhiều đệ tử bắt đầu tán thành, cuồng là cuồng một chút, nhưng người này có tính dẻo dai, càng có cổ huyết tính.Đúng lúc này, kịch chiến đột nhiên nghịch chuyển, bầu không khí diễn võ trường chợt chết lặng.Trên diễn võ đài, một hình ảnh như dừng lại, Tần Mệnh ngửa mặt ôm lấy cự phủ bổ xuống, thân thể ngửa ra sau, hai tay hướng lên trời, gắt gao đè ép cự phủ nặng nề, mũi nhọn của nó thật sự dừng ở chóp mũi hắn, nếu như hắn ngăn không được, hoặc là búa lại phát lực xuống phía dưới, thật có thể đem đầu hắn bổ thành hai nửa.Nhưng mà, hắn đã ngăn lại!May mắn? Hay là thật sự chắc chắn?Nam nữ toàn trường che miệng, kinh hãi đến đổ đầy mồ hôi lạnh.
Ai dám tiếp Thổ Linh Tông như vậy?Ngay sau khi toàn trường kinh hô, một giây sau Tần Mệnh ngăn cản cự phủ, hắn mãnh lực đẩy cây rìu sang bên cạnh, toàn thân lao lên, xoay người với tốc độ cao như con quay hồi chuyển, hai chân nhanh như thiểm điện, hung hăng dậm vào vị trí nền của Hạ Hưng La.Hiệp trước Hạ Hưng La vừa bị sát khí của Tần Mệnh tập kích, ý thức mơ màng, giờ phút này tránh không kịp, bị hung hăng đánh trúng.Lực lượng Tần Mệnh cuồng bạo, đánh dập nát nền Hạ Hưng La, đem hắn đập mạnh bay ra ngoài, cũng thuận tay đoạt lấy cự phủ dài hai thước.Hạ Hưng La rơi xuống hơn mười mét, cánh tay phải cơ hồ mất đi tri giác, đau nhức khiến hắn hoàn toàn tỉnh táo, như phát điên mà nhào tới.
Hắn cũng bị Tần Mệnh điên cuồng khơi dậy chiến ý cùng nhiệt huyết, không đến cuối cùng tuyệt đối không nhận thua.- A! Quay lại đây!Tần Mệnh gầm nhẹ, luân vũ cự phủ, chém trảm Quách Sơn Đồng.Cự phủ ba trăm cân bị hắn quay múa gào thét đến nổi gió, chẳng những không có xa lạ, ngược lại vô cùng thuận tay, Quách Sơn Đồng liên tục lui về phía sau, vung mạnh quyền đối kích.Đệ tử bát tông đều bị khiếp sợ thật sâu, đây đâu phải luận võ, quả thực là đấu trường sinh tử.Kích tình, bá đạo, mạnh mẽ.Dã man, bi tráng.Bọn họ thấy được Tần Mệnh cường hãn, càng cảm nhận được cỗ sát khí ngập trời kia, đây thật sự là đệ tử Thanh Vân Tông bồi dưỡng ra? Loại điên cuồng cùng sát tính này càng giống đệ tử Huyết Tà tông, mà cuồng bạo cùng dã man càng là như đệ tử Thổ Linh tông.Dương Nghị của Thổ Linh tông chậm rãi nhíu chặt mày, không nhiều lời, ánh mắt vững vàng nhìn chằm chằm chiến trường.
Hắn bỗng nhiên không còn phản cảm Tần Mệnh nữa, ngược lại mơ hồ sinh ra xúc động muốn tự mình lên sân đấu, cũng muốn một hồi ác chiến vui vẻ đầm đìa.- Không chết cũng phải phế, tội gì?Trương Lam khẽ nói.- Quách Sơn Đồng cùng Hạ Hưng La đều là truyền nhân của Thổ Linh tông thế hệ này sau Dương Nghị, liên thủ dĩ nhiên không thể áp chế Tần Mệnh.Mộ Dung Xung vẻ mặt phức tạp, đổi lại thành mình, chống lại bất kỳ một vị nào giữa Quách Sơn Đồng cùng Hạ Hưng La Lý cũng khó có thể cam đoan tất thắng, thế nhưng Tần Mệnh một mình một mình đối kháng hai người, khó có thể tưởng tượng.Đinh Điển cũng ở dưới đài xem chiến:- Quách Sơn Đồng và Hạ Hưng La đều có chuẩn bị, không dễ thu thập như Hứa Hán Phong, Tần Mệnh muốn thắng bọn họ, khó khăn.- Tần Mệnh rốt cuộc muốn cái gì? Một trận chiến thắng là quan trọng như vậy.Lý Niệm không hiểu, chiến đấu trên đài rõ ràng đã thay đổi hương vị, đây đâu phải là luận võ, rõ ràng là sinh tử đẫm máu.
Tần Mệnh liều mạng chính là thực lực, càng liều mạng chính là mạng, từng chiêu từng thức đều vô cùng hung hiểm, bất luận sai lầm nào cũng có thể trực tiếp lấy mạng hắn.Trên sân đấu chính.Đôi mày nhíu chặt của tông chủ Thổ Linh tông chậm rãi giãn ra, bỗng nhiên hỏi tông chủ Thanh Vân Tông bên cạnh:- Lý tông chủ, Tần Mệnh thật sự là nô bộc của Thanh Vân Tông các ngươi?Tông chủ Thanh Vân Tông cười ha ha, không nói gì, các ngươi đều đã hỏi bao nhiêu lần rồi.
Hắn cũng bị biểu hiện của Tần Mệnh làm cho kinh hãi, cũng ít nhiều hiểu được vì sao Tần Mệnh lại liều mạng.- Nếu là nô bộc, cũng chính là không quan trọng, nhường cho ta, như thế nào?Tông chủ Thổ Linh tông vừa nói ra lời này, các tông chủ khác đều ngẩn ra, đây là ái tài rồi ?- Trước kia hắn là nô bộc, hiện tại đã không còn nữa.Tông chủ Thanh Vân Tông cười nhạt, lời này cũng không sai, dựa theo ước định với Tần Mệnh, chỉ cần Tần Mệnh có thể thắng một trận, liền có thể xá miễn thân phận nô bộc, cho nên hôm nay Tần Mệnh đã không còn là nô bộc của Thanh Vân Tông nữa.- Vì sao Tần Mệnh lại trở thành nô bộc?Tông chủ Huyết Tà Tông cũng chen vào một câu, tựa hồ cũng có hứng thú.- Một chuyện ngoài ý muốn.Tông chủ Thanh Vân Tông không muốn nói nhiều.Không chỉ có tông chủ cảm thấy hứng thú, đệ tử các tông cũng có người cảm giác không thích hợp, Tần Mệnh hoặc là người điên từ đầu đến cuối, hoặc là thật sự có tình huống.- Vì sao Tần Mệnh lại làm nô bộc?Một vị đệ tử Huyền Tâm tông tiến đến bên cạnh đội ngũ Thanh Vân Tông..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...