“Cố công tử, xin theo nô tài đến ngự thư phòng gặp Quân Thượng”, thái giám quay đầu khom người nói với Cố Thiên Mệnh.
“Dẫn đường”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm nói.
“Vâng!”
Tuy rằng Cố Thiên Mệnh không làm quan, nhưng thái giám cũng không dám đắc tội với hắn, dù sao, tướng uy của Cố gia đã ăn sâu vào lòng người, Cố Thiên Mệnh ăn chơi trác táng đã nổi danh kinh thành, cho dù thái giám rất có tiếng trong cung, cũng không dám thể hiện trước mặt Cố Thiên Mệnh.
Viên thái giám thầm nghĩ trong lòng, nếu chọc Cố Thiên Mệnh bất mãn, cuộc sống tốt đẹp của hắn ta sợ là sẽ mau chóng kết thúc.
Phải biết rằng, Cố Thiên Mệnh ngay cả công tử của Thượng thư đại nhân cũng dám đánh, thế tử Bình Thành Vương cũng bị hắn vũ nhục, một thái giám nho nhỏ như hắn ta nào có gan trêu trọc Cố Thiên Mệnh, coi hắn như cha già cung kính còn không kịp nữa là.
Rất nhanh, Cố Thiên Mệnh liền đi theo thái giám đi tới cửa ngự thư phòng.
Ở cửa ra vào, rất nhiều binh lính canh phòng hai bên trái phải, không cho phép bất cứ ai tới gần nửa bước.
“Quân Thượng, tiểu công tử của Cố gia đến rồi”, thái giám lập tức khom người, đứng ở cửa ngự thư phòng dùng âm thanh sắc bén nói.
“Truyền hắn vào đi”.
Qua một hồi, một đạo âm thanh âm trầm truyền ra.
“Vâng, Quân Thượng”, thái giám trả lời.
Cạch cạch cạch!
Sau đó, thái giám cung kính nhẹ nhàng đẩy cửa ngự thư phòng ra, sau đó hướng về phía Cố Thiên Mệnh nói: “Cố công tử, mời!”
Trong hoàng cung huy hoàng, kiến trúc long điêu phượng lan xung quanh đều hiện ra sự tôn quý cùng uy nghiêm của đế hoàng, thể hiện thánh uy của Thiên Phong quốc đương nhiệm.
Trong ngự thư phòng, Thiên Cảnh Đế uy nghiêm ngồi trên long ỷ, một bộ long bào màu vàng óng lộ ra đế nhan.
Thiên Cảnh Đế gần tám mươi tuổi nhưng trông giống như nam tử trung niên, lông mày như đao gọt, mắt như sao, khí huyết bàng bạc, tóc đen như mực, chắc là thường xuyên dùng trú nhan thuật, cũng là vì có tu vi thâm hậu.
Thiên Cảnh Đế Mạc Tu Ương, từng làm vô số cường giả khiếp sợ trăm năm trước, là đế hoàng lập quốc của Thiên Phong quốc.
Uy phong của ông ta là không thể nghi ngờ, khí phách ấy từng càn quét cả hoàng triều.
Mỗi lời nói và hành động của ông ta, có thể làm cho sơn hà vỡ nát, nhật nguyệt đảo lộn.
Ông ta, chính là Quân Thượng độc nhất vô nhị, Thiên Cảnh Đế - Mạc Tu Ương.
Cố Thiên Mệnh bước vào ngự thư phòng, liếc mắt liền nhìn thấy đương kim Quân Thượng đang ngồi trên long ỷ.
Thái giám dẫn Cố Thiên Mệnh tiến vào, lập tức nơm nớp lo sợ dập đầu hô to: “Nô tài bái kiến Quân Thượng”.
Thiên Cảnh Đế - Mạc Tu Ương nhìn thẳng vào Cố Thiên Mệnh, không để ý tới viên thái giám đang quỳ dưới đất, Cố Thiên Mệnh cũng im lặng không nói gì nhìn Mạc Tu Ương ngồi trên long ỷ.
Liếc mắt một cái phảng phất đã qua ngàn năm, mây đến mây tan, hoa nở hoa tàn, hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, quên mất thời gian.
Bên trong ngự thư phòng một mảng yên tĩnh đến cực điểm.
“Cố gia, Cố Thiên Mệnh tham kiến quân thượng”.
Cố Thiên Mệnh phá vỡ sự trầm tĩnh của ngự thư phòng, hơi khom người chắp tay nói với Mạc Tu Ương ngồi trên long ỷ.
Thấy vậy, mí mắt Mạc Tu Ương nhẹ nhàng nâng lên, tựa hồ bởi vì Cố Thiên Mệnh đối mặt với mình mà vẫn bình tĩnh có chút dao động tâm huyền, lại giống như bởi vì Cố Thiên Mệnh chỉ khom người ôm quyền mà không hành lễ quỳ lạy mà nội tâm không vui.
“Làm càn.
Nhìn thấy Quân Thượng còn không mau dập đầu hành lễ”.
Chưa đợi Mạc Tu Ương với khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị nói, một thái giám tóc hoa râm đứng bên cạnh mở miệng trách cứ.
Cố Thiên Mệnh không nói gì, vẫ khom người như trước, đôi mắt khẽ nâng lên nhìn chăm chú vào Mạc Tu Ương trầm mặc ít nói và uy nghiêm khí phách trên long ỷ.
Kiếp trước hắn là cường giả cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, bễ nghễ thiên hạ, từng đặt chân lên Cổ quốc, cũng tắm máu vô số, càng nghịch thiên loạn đạo.
Kiếp này, hắn là Cố Thiên Mệnh của Cố gia, cũng là cường giả cao ngạo thiên hạ năm xưa.
Cố Thiên Mệnh có thể quỳ lạy ông cụ Cố, bởi vì đó là ông nội ruột kiếp này của hắn, đã nuôi dưỡng bảo vệ hắn.
Cố Thiên Mệnh có thể cúi đầu hành lễ với Cố Ưu Mặc, bởi đó là nhị thúc yêu thương che chở hắn hết lòng.
Ngoài hai người đó ra, ở bách quốc chi địa này, không ai có tư cách nhận đại lễ này của Cố Thiên Mệnh.
Bởi vì đây là đạo tâm của Cố Thiên Mệnh, đạo tâm của cường giả cảnh giới Thiên Huyền.
Nếu hôm nay đối mặt với Quân Thượng của Thiên Phong quốc, hắn quỳ xuống, như vậy đạo tâm của Cố Thiên Mệnh tất nhiên sẽ bị tổn thương, sau này muốn trở lại tu vi đỉnh phong như trước là rất khó.
Thiên Cảnh Đế - Mạc Tu Ương, còn chưa có tư cách để Cố Thiên Mệnh hắn quỳ xuống hành lễ.
Cho dù chuyện này có chọc giận đến Quân Thượng, Cố Thiên Mệnh cũng tuyệt đối không làm trái đạo tâm cùng tôn nghiêm cường giả sâu trong linh hồn mình.
Huống chi, Cố Thiên Mệnh có thể khom người ôm quyền hành lễ là đã kính trọng lắm rồi.
Nhưng điều này chỉ có Cố Thiên Mệnh hiểu, người ngoài sao có thể biết được.
“Được rồi, người không biết không có tội, các ngươi mau lui ra đi”, một lát sau, Mạc Tu Ương chậm rãi mở đôi môi mỏng, phát ra một mệnh lệnh khiến thái giám kinh sợ.
“Vâng, Quân Thượng”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...