Cả Cố gia một lòng trung thành, bảo vệ Thiên Phong Quốc mấy chục năm không hề đòi hỏi, đây là điều mà không phải thế gia bình thường có thể làm được.
Do đó, dù danh tiếng Cố Thiên Mệnh có xấu đến đâu, dù cho hắn vô dụng đến đâu, họ vẫn sẽ đến tham dự lễ trưởng thành của hắn.
Dù sao ông cụ Cố cũng còn khoẻ mạnh, danh tiếng của ông ấy vẫn còn vang dội khắp Thiên Phong Quốc.
Hai ngày sau, Cố gia giăng đèn kết hoa, tràn ngập không khí vui mừng, các thế lực và gia tộc từ khắp bốn phương đều mang quà đến.
“Hoan nghênh Lễ bộ Thượng thư, Tề đại nhân!”
“Hoan nghênh Hộ bộ Thượng thư, Phạm đại nhân!”
“Hoan nghênh Đổng tướng quân!”
…
Lão quản gia của Cố gia thành thạo đón khách, bất kể người đến là ai đều vui vẻ tiếp đón.
Từng tiếng hét to vang lên làm cho cả kinh thành chấn động, khiến dân chúng đứng ngoài cửa nhìn đều giật mình.
Trong đại đường, mọi người đều đang mỉm cười nhìn ông lão ngồi trên ghế chủ toạ, không dám bất kính nửa phần.
Ông lão trên ghế chủ toạ có mái tóc bạc phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt sâu thẳm như đã trải qua rất nhiều chuyện.
Ông lão này chính là trụ cột của Cố gia, ông cụ Cố, Cố Nghị.
“Đi gọi thiếu gia ra đây nhanh lên, bảo nó đừng lề mề nữa”, Cố Nghị nhìn lướt qua các quan viên và người của các thế lực lớn đang có mặt ở đây, quay đầu lại trầm giọng nói với nha hoàn.
“Không cần, cháu đã đến rồi ạ”.
Cố Nghị vừa dứt lời, Cố Thiên Mệnh đã bước vào đại đường.
Cố Thiên Mệnh chậm rãi đi vào từ ngoài cửa, bộ trường sam màu trắng trên người làm cho hắn thêm vài phần khí chất nhẹ nhàng và tao nhã, mái tóc đen buộc cao càng toát ra vẻ ngạo nghễ.
Hắn bước từng bước vào, thản nhiên nhìn thoáng qua các quý tộc quan lại đang ngồi ở hai bên đại đường, sau đó dời mắt về phía ông cụ Cố Cố Nghị.
Nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn và mái tóc bạc phơ của Cố Nghị, trong đôi mắt đen sâu thẳm của Cố Thiên Mệnh chợt có vài tia sáng thoáng qua.
“Ông nội”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi khom lưng, chắp tay gọi Cố Nghị một tiếng.
Chính Cố Nghị, ông lão trông có vẻ già nua trước mặt này đã chèo chống cho Cố gia.
Cố Thiên Mệnh biết rõ trong lòng, nhờ có sự bảo vệ của Cố Nghị, hắn mới có thể vô ưu vô lo sống đến ngày hôm nay, mới có thể vui vẻ nhảy nhót sau mỗi lần gây ra chuyện.
Một tiếng “Ông nội” này, người ngoài chỉ coi như là một cách gọi, nhưng đối với Cố Thiên Mệnh, đây là một sự biết ơn và kính trọng dù thế nào cũng không thể hiểu rõ mà hắn dành cho ông nội Cố Nghị.
“Ừ, đến thì tốt rồi, cháu mau thi lễ với các vị đại nhân đi”, Cố Nghị nhìn đứa cháu trai mà mình đã nuôi nấng suốt hai mươi năm, trong lòng không có chút dao động, giả vờ lạnh nhạt nhìn thoáng qua mọi người ở đây.
Cố Thiên Mệnh gật đầu với Cố Nghị, sau đó chắp tay thi lễ với các vị đại nhân ngồi hai bên trong đại đường để bày tỏ sự tôn trọng của mình: “Xin kính chào các vị đại nhân”.
Lúc này nhìn dáng vẻ nho nhã lễ độ của Cố Thiên Mệnh, mọi người đều thầm rùng mình, cảm thấy vô cùng quái lạ.
Họ nghĩ thầm, bình thường vị công tử này bớt gây sự lại đã là sự kính trọng lớn nhất rồi.
“Ông cụ Cố chinh chiến cả đời mình, vô cùng anh hùng.
Hôm nay thấy Cố tam công tử tuấn tú lịch sự, phong độ nhẹ nhàng, rõ ràng cũng có phong thái của Cố lão tướng quân ngày xưa”.
Không lâu sau đó, sau khi mọi người ngạc nhiên, ngay lập tức có một giọng nói vang lên từ trong đám đông.
Lời này vừa được nói ra, có rất nhiều người cố gắng nhếch khoé môi cứng đờ của mình, không hẹn mà cùng nhìn về phía vị quan viên nói lời này, họ đều lặng lẽ nhìn người nọ bằng ánh mắt khinh bỉ.
Vị quan viên nói lời này dường như cảm nhận được những cái nhìn chăm chú từ bốn phía, ông ta ho khẽ vài tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình, sau đó tỏ ra hớn hở, không hề có vẻ giả dối.
Khoé miệng của mọi người đều đang run rẩy, họ nghĩ thầm: “Cố tam công tử tuấn tú lịch sự? Phong độ nhẹ nhàng? Còn có phong thái của Cố lão tướng quân năm đó cơ á? Con người ta ngày nay đều thích trợn mắt nói lời bịa đặt nhỉ”.
Trong ngoài kinh thành có ai không biết Cố tam công tử là kẻ chơi bời lêu lổng, ngoại trừ Thánh thượng không dám động vào, ở kinh thành này có chuyện gì mà Cố tam công tử không dám làm chứ.
Nhưng ở trước mặt ông cụ Cố, các quý tộc quan lại ngồi hai bên đại đường cũng không dám nói ra suy nghĩ của mình.
Dù sao bây giờ cũng là thời điểm tốt nhất để nịnh bợ ông cụ Cố, không thể nói lung tung được.
“Hôm nay là lễ trưởng thành của công tử, chúng ta ở đây xin chúc Cố lão tướng quân phúc như Đông Hải, chúc Cố tam công tử tiền đồ như gấm”.
“Cố công tử đúng là trẻ tuổi tài tuấn, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền”.
“Hôm nay hạ quân dẫn theo tiểu tử thối không ra gì nhà mình đến, được tham dự lễ trưởng thành của Cố công tử quả thật là phúc khí lớn”.
Tiếp theo đó, những lời xu nịnh lần lượt vang lên từ trong đám đông.
Ông cụ Cố ngồi trên ghế chủ toạ bình tĩnh nghe họ thay phiên nhau nịnh hót.
Cố Nghị chinh chiến cả đời, hi sinh máu thịt vì đất nước mấy chục năm, làm sao có thể không biết ý đồ của những người này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...