“Cho đến ngày hôm nay, chỉ có duy nhất một người thực sự xứng đáng với bảo kiếm mà lão phu rèn ra”.
Ông lão không nhanh không chậm khàn khàn lên tiếng.
Con ngươi của ông ta vốn dĩ trống rỗng, nhưng dường như bên trong là vực sâu ngàn trượng, có thể nuốt chửng tâm trí con người, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Tuy nhiên, Cố Thiên Mệnh lại không sợ mà nhìn chằm chằm vào ông lão, trịnh trọng nói: "Không biết là ai lại có thể được lão nhân gia khen ngợi như vậy”.
“Độc Cô Thương”.
Ông lão trầm ngâm hồi lâu, trong mắt thoáng qua tia khâm phục, sau đó trầm giọng nói.
Yến Hàn ở một bên lẳng lặng quan sát nghe thấy vậy, khiếp sợ vạn phần trực tiếp từ trên ghế nhảy lên, biểu cảm kinh hãi đến cực điểm của hắn không chút che giấu nhìn về phía ông lão.
Độc Cô Thương
Yến Hàn kinh hãi vạn trạng, toàn thân có chút run rẩy, cảnh giới Nhân Huyền đỉnh phong của hắn ta dưới cái tên này thật nhỏ nhặt không đáng nhắc đến.
“Kiếm...!kiếm tôn, Độc Cô Thương”.
Yến Hàn ẩn nấp dưới áo choàng đen thì thầm.
Nghe đến cái tên này, Yến Hàn tựa như trở lại với cảnh tượng hơn 100 năm trước.
Một kiếm đó, rực rỡ nhưng tràn ngập tử khí, khiến một tòa hoàng thành biến thành đống đổ nát trong chớp mắt.
Một kiếm đó, sắc bén lại thê lương đến như vậy, khiến cho trăm ngàn vạn sinh sinh biến thành vong hồn ác quỷ.
Một kiếm đó, hàn mang che khuất bầu trời, trực tiếp xông đến Cửu Tiêu, kiếm vực 3000 dặm phá đất mở ra, khiến sinh linh trăm nước hoảng sợ phủ phục.
Yến Hàn vĩnh viễn cũng không quên được uy phong của một kiếm kia, hắn ta chỉ có thể nhìn thấy đạo kiếm bổ nhào về phía mặt đất, nhưng không cách nào né tránh được nó, từ đó dần chết đi.
Nếu không phải cơ duyên trùng hợp, hắn ta có được Vòng Phệ Hồn, chỉ sợ ngay cả thể linh hồn cũng không thể ngưng tụ được.
Nếu như Độc Cô Thương trong miệng ông lõa kia là vị 100 năm trước, vậy thân phận của ông ta...thật không đơn giản như người ta nói nữa.
Nghe đồn, bảo kiếm trong tay kiếm tôn được chế tạo bởi một vị luyện khí sư hàng đầu, luyện kiếm mất khoảng 10 năm, hơn nữa hao phí vô số tài nguyên mới tôi luyện ra một thanh bảo kiếm kinh hãi thế nhân như vậy.
Mà ông lão mặc áo vải thô, toàn thân gầy gò không chút sức sống trước mắt này chính là vị luyện khí đại sư hàng đầu 100 trước?
Vào giờ phút này, hắn ta cảm thấy đầu mình có chút mơ hồ, cổ họng không ngừng chuyển động, tựa hồ đang cố gắng đè nén rung động trong nội tâm của mình.
Ôn Nhược Mai chưa bao giờ nghe thấy ông nội mình nhắc tới Độc Cô Thương, cô ta không hiểu ý tứ trong đó, cho nên cũng không có phản ứng gì cả, chỉ là có chút không rõ nên cứ nhìn chằm chằm vào ông lão và Cố Thiên Mệnh.
“Độc Cô Thương...”, Cố Thiên Mệnh lẩm bẩm mấy lần, sau đó tựa như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt có chút kinh ngạc hỏi: "Nhưng vị kia hơn trăm năm trước đã...”
“Ừ”, ông lão nhìn Cố Thiên Mệnh, chậm rãi gật đầu.
Thoáng cái, ngay cả Cố Thiên Mệnh cũng rơi vào trầm mặc, mí mắt trầm xuống vài phần.
Độc Cô Thương, chính là tuyệt thế kiếm tôn uy danh trăm năm trước, cũng là người tạo ra Kiếm Khư ba ngàn dặm.
Mặc dù không ai biết tung tích của ông ấy, người đời thường nói ông ấy đã bị giết bởi ma quỷ, nhưng truyền thuyết về Độc Cô Thương đã truyền đi mọi ngóc ngách của hàng trăm đất nước.
Tên của ông ấy như thể một thanh kiếm sắc nhọn treo trên đầu của triều đại hoàng gia, uy danh lay trời.
Uy vũ kiếm tôn, thiên hạ ai không biết?
Thế nhân chỉ biết kiếm tôn, nhưng rất ít người biết tên thật của ông ta.
Độc Cô Thương, người như tên, một người một kiếm, cô độc tiêu dao, cho dù thiên hạ vô địch, không ai đỡ được một kiếm kia, nhưng hồng nhan lại sớm qua đời, chỉ còn lại ông ta một thân một mình.
Ngay từ đầu, Cố Thiên Mệnh chỉ đoán ông già trước mặt này là một vị luyện khí sư, chưa từng nghĩ rằng ông ấy lại là người chế tạo bảo kiếm cho kiếm tôn trăm năm trước, điều này ngược lại có chút ngoài ý muốn.
“Không biết lão nhân gia cả đời này đã mài được bao nhiêu thanh bảo kiếm?”, với tâm tính của Cố Thiên Mệnh, rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt bình thản.
Ông lão trầm giọng nói: "Cộng thêm khối sắt trong tay ta thì tổng cộng có tám thanh”.
“Nói cách khác, trước đó, làm lão nhân gia người hài lòng tổng có bảy thanh bảo kiếm, ngoại trừ vị trăm năm trước kia ra, còn sáu thanh kiếm lưu lạc ở nơi nào vậy?”, Cố Thiên Mệnh mở miệng hỏi.
“Anh bạn nhỏ, ngươi hỏi hơi nhiều rồi”, ông lão hừ lạnh một tiếng, dường như có chút không muốn trả lời.
Ông lão đã cố gắng hết sức để mài giũa bảo kiếm, chính là hy vọng có người đủ sức tiếp nhận nó, khiến cho kiếm ông ta làm được vang danh thiên hạ.
Thật đán tiếc, nhiều năm như vậy lại chỉ có một người đủ điều kiện để sử dụng thanh kiếm ông ta tạo ra, thật sự đáng buồn.
“Lão nhân gia chớ tức giận, ta hỏi nhiều như vậy chỉ hi vọng người có thể vì ta mà mài một thanh kiếm thôi”, Cố Thiên Mệnh nhàn nhạt cười một tiếng, dùng một loại ngữ khí cực kỳ khẳng định nói.
“Vì ngươi mài kiếm?”, ông lão nghe Cố Thiên Mệnh nói, không khỏi ngẩn người, sau đó nhếch miệng lộ ra hàm răng vàng, ngửa đầu cười to: "Ha ha ha, anh bạn nhỏ, lão phu thấy ngươi không có sự phù phiếm bốc đồng của đám người trẻ tuổi, mới nói với ngươi nhiều như vậy”.
Tiếng cười của ông lão đầy khinh miệt, coi thường và thoáng qua một chút buồn.
“Lão nhân gia, ta không nói đùa với người”, Cố Thiên Mệnh không cho là đúng cười nhạt nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...