Đến lúc này, thiên hạ không ai không biết đến hắn nữa.
Ai dám vọng ngôn nói Tam công tử Cố gia là phế vật chỉ biết ăn chơi? Ai dám khinh nhẹ quấy phá biên cương Thiên Phong Quốc nửa bước chứ?
“Vẫn là ông cụ Lý Lý Thiên Nguyên có tầm nhìn xa trông rộng.
Ánh mắt chúng ta thiển cận, không thể theo kịp”, trong văn võ bá quan, rất nhiều người đều nhìn theo bóng người anh tuấn của Cố Thiên Mệnh, sâu trong đáy lòng thầm hối hận thở dài.
Hắn, thiên kiêu cái thế, phóng mắt nhìn khắp Bách Quốc Chi Địa cũng không ai có thể so sánh được.
Nàng, tựa như tiên nữ trong tranh, mặc dù không thể nói chuyện, nhưng cũng không phải là người mà các nữ tử thế gian có thể so sánh được.
Hôm nay, hắn và nàng, dưới sự chứng kiến của các thế lực bách quốc, chính thức thành hôn.
“Sương Nhi, bái lễ đã hoàn thành, từ nay trở đi, cháu chính là con dâu của Cố gia ta, nếu Thiên Mệnh khi dễ cháu, chọc cháu không vui, có thể tìm tới ông nội, ta nhất định sẽ vì cháu mà làm chủ”.
Ông cụ Cố nhìn bộ dáng khuynh thành của Lý Sương Nhi, thoải mái cười to mà nói.
Lý Sương Nhi nhìn thoáng qua Cố Thiên Mệnh bên cạnh, môi đỏ mím khẽ thản nhiên cười, hơi cúi người hành lễ về ông cụ Cố, biểu đạt kính ý của mình.
“Thiên Mệnh, hôm nay cuối cùng cháu cũng phải thay đổi cách xưng hô rồi nhỉ”, Lý Thiên Nguyên chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh, cười nói: “Trước kia cháu một câu hai câu Lý đại nhân, làm cho lão phu có chút bất đắc dĩ đó”.
“Ha ha ha...”.
Lập tức, đám người ông cụ Cố và Mạc Tu Ương nhao nhao mở miệng cười lớn.
Cố Thiên Mệnh cười khẽ một tiếng, chậm rãi đi tới trước người Lý Thiên Nguyên, khẽ chắp tay mở miệng nói: “Lão gia tử”.
Một tiếng lão gia tử, trực tiếp làm cho không khí của đại hôn đẩy tới cực điểm, chọc cười không ít người.
“Thôi thôi, gọi lão gia tử cũng được.
Còn thân thiết hơn Lý đại nhân một chút”, Lý Thiên Nguyên có thể cảm nhận được sự cao ngạo của Cố Thiên Mệnh, cũng không cưỡng ép, thoáng cười khổ mà lắc đầu.
Cố Thiên Mệnh chỉ cười mà không giải thích.
Lý Sương Nhi thì đứng bên cạnh Lý Sương Nhi, nhẹ nhàng giơ tay lên, che đi nụ cười tươi tắn trên khóe môi, chu sa nơi mi tâm khiến nàng càng quyến rũ hơn.
Ngay khi mọi người còn đang cười vui vẻ, thân thể Lý Sương Nhi đột nhiên run lên muốn ngã xuống.
“Sương Nhi!”
Thấy vậy, Cố Thiên Mệnh lập tức phản ứng lại, đỡ lấy eo liễu của Lý Sương Nhi, thần mắc mừng rỡ trên mặt trong nháy mắt biến mất.
“Sương Nhi!”
Nhìn thấy Lý Sương Nhi đột nhiên ngã xuống, ông cụ Cố, Lý Thiên Nguyên cùng mọi người kinh ngạc kêu lên.
Sắc mặt Lý Sương Nhi trong nháy mắt trở nên tái nhợt, trên khuôn mặt kiều diễm kèm theo chút u ám, thân thể mỏng manh không ngừng run lên trong lòng Cố Thiên Mệnh.
“Sương Nhi, nàng làm sao vậy?”, Cố Thiên Mệnh nín thở, cực kỳ lo lắng ôm Lý Sương Nhi như muốn ngã quỵ, lo lắng nói.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ không khí trong ngoài Cố gia trong nháy mắt ngưng đọng, bỗng nhiên trở nên trầm áp.
Tất cả mọi người chăm chú nhìn về phía Lý Sương Nhi, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, trong lòng dâng lên nghi hoặc.
Lý Sương Nhi siết chặt tay, sau đó dùng hết khí lực toàn thân quay đầu nhìn Cố Thiên Mệnh, tựa hồ không muốn để mọi người lo lắng, mím môi đỏ mà lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao.
Thế nhưng, mọi người sao có thể nhìn không ra trạng thái hiện tại của Lý Sương Nhi đây?
“Sao trán nàng lại nóng như vậy, có phải bị cảm lạnh rồi không?”, Cố Thiên Mệnh đưa tay chạm vào mi tâm Lý Sương Nhi một chút, cảm giác một cỗ khô nóng bắt đầu khởi động, bất an trong lòng kịch liệt dâng lên.
Lý Sương Nhi muốn tỏ vẻ mình ổn, cố gắng ổn định thân thể, chậm rãi lắc đầu.
Ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc và mọi người đều nhìn chằm chằm Lý Sương Nhi, lo lắng tình trạng sức khỏe của nàng.
“Tiểu thư!”, đột nhiên, một thị nữ đang chờ đợi ở một bên nhịn không được lo lắng xông lên, nàng ta là thị nữ bên cạnh Lý Sương Nhi: “Người lại không khỏe ạ!”
“Ừm?”, lời của thị nữ vừa nói ra, làm mọi người ghé mắt nhìn ngang, Lý Thiên Nguyên trực tiếp nghiêm giọng hỏi: “Cái gì gọi là lại? Sương Nhi rốt cuộc bị làm sao?”
Trong nháy mắt, thị nữ phát hiện hình như mình đã nói lỡ miệng, thân hình uyển chuyển dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, lập tức run rẩy, cúi đầu không dám nhiều lời.
Lý Sương Nhi giãy dụa từ trong lồng ngực Cố Thiên Mệnh, sắc mặt tái nhợt cắn môi đỏi, nàng chậm rãi ổn định thân hình cúi người hành lễ với mọi người, tỏ vẻ mình đã không còn gì đáng ngại.
“Thiên Mệnh, còn không mau đỡ Sương Nhi ngồi dậy”, ông cụ Cố không muốn Lý Sương Nhi có chút tổn hại, lập tức ngẩng đầu hô to: “Người đâu, lập tức đi mời đại phu!”
Dưới mệnh lệnh của ông cụ Cố, một đạo thân ảnh cực nhanh lao ra khỏi đám người, có lẽ là dựa theo lời của ông cụ Cố đi tìm đại phu.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh đỡ Lý Sương Nhi lên ghế trống bên cạnh, sắc mặt ngưng trọng chuyển hướng về thị nữ bên cạnh mới mở miệng: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Nói đi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...