Lệnh vừa ra lập tức có tướng sĩ Huyết Xích quân chấp hành.
Trên đường nam vô số dân chúng cứ như vậy ngơ ngác nhìn một màn này, lòng đầy phức tạp.
"Kỳ Song tướng quân, ngài làm vậy sẽ gây náo động trong quân, xin hãy suy nghĩ cho kỹ!", Lăng Giai Kiệt quả thực đã lơ là trong công tác quản lý, nhưng ông ta cho rằng xử lý chuyện này như vậy là không thỏa đáng nên vội vã khuyên ngăn.
"Còn dám nói thêm nửa câu nhảm nhí nữa cả ngươi bổn tướng cũng giết, ngươi có tin không?"
Cố Thiên Mệnh không những không nghe lọt lời này của Lăng Giai Kiệt, mà còn phóng ra sát ý nồng đậm bao phủ quanh người ông ta, khiến cả người ông ta phải mồ hôi lạnh ròng ròng lùi lại vài bước
Cảm giác được sát ý chẳng hề che giấu này của Cố Thiên Mệnh, khoé miệng ông ta thoắt cái tái nhợt run run, cũng không dám nói thêm lời vô nghĩa nữa, chỉ có thể trơ mắt sợ hãi nhìn hắn.
Chỉ trong mười lăm phút, liền có hơn một trăm tướng sĩ Huyết Xích quân áp giải một người đàn ông mặc áo giáp tới, chính là phó tướng của đại quân, tu vi đã đạt tới Linh Huyền đỉnh phong.
"Kỳ Song tướng quân, Lăng tướng quân, các người đưa mạt tướng tới đây làm gì?", phó tướng đảo mắt đánh giá cảnh tượng kỳ dị xung quanh một lượt.
Thấy Huyết Xích quân đang không ngừng bắt bớ, trái tim không khỏi hẫng một nhịp, cố gắng trấn tĩnh bước tới hỏi.
Cố Thiên Mệnh không trả lời hắn ta, mà Lăng Giia Kiệt thì đứng như khúc gỗ ở một bên, cơn bàng hoàng trong lòng vẫn chẳng thể nguôi ngoai.
“Chính là ngươi ngầm dung túng cho hành vi quấy nhiễu dân hãm hại dân của chúng?”, Cố Thiên Mệnh lãnh đạm nhìn phó tướng, trầm giọng hỏi.
Phó tướng nuốt nước bọt, cúi đầu chắp tay không đáp lời, thân thể không tự chủ được khẽ run.
“Ngươi, đáng chết!”
Dứt lời, chân phải Cố Thiên Mệnh đã dậm mạnh xuống đất, sau đó dùng huyền khí hút lấy một cây trường thương dưới đất lên, nắm chặt trong tay.
“Vút!”
Chẳng đợi đám đông và tên phó tướng kia kịp phản ứng lại, hắn đã ngưng tụ huyền khí trong cơ thể phóng cây thương đâm về phía hắn ta.
Bụp!
Một tiếng động cực lớn vang lên, trường thương vụt bay khỏi tay Cố Thiên Mệnh, xuyên thủng áo giáp của tên phó tướng rồi đâm xuyên lồng ngực hắn ta.
“Ngươi…”, phó tướng lúc này mới hoàn hồn lại, hắn ta nhìn xuống ngọn trường thương sắc bén cắm sâu vào khoang ngực cùng dòng máu tươi chói mắt đang chảy ồ ạt kia, rồi lại ngước mắt nhìn Cố Thiên Mệnh với ánh mắt không dám tin tưởng và tràn ngập kinh hoàng, chẳng thốt nổi thành câu liền tắt thở, đổ gục xuống đất.
Lăng Giai Kiệt chứng kiến một màn này thì tứ chi lạnh toát, chậm chạp nhắm lại hai mắt.
Ông ta không có dũng khí ngăn cản Cố Thiên Mệnh nữa, bởi ông ta thực sự tin rằng hắn dám giết ông ta không chút lưỡng lự.
Cách đây một khoảng thời gian, trong hành trình tới Nam Uyên, Kỳ Song tướng quân Cố Thiên Mệnh một kiếm chém rơi đầu đại tướng Nam Uyên.
Hôm nay tu vi của hắn tăng tiến một bước, muốn giết ông ta căn bản không tốn bao nhiêu sức lực!
“Khởi bẩm tướng quân, những tướng sĩ quấy rối dân chúng đều đã bị bắt lại, tổng cộng sáu trăm bốn mươi hai người”.
Một lúc sau, hai ngàn tướng sĩ Huyết Xích quân đã đem người đưa tới, khí thế hùng hổ.
Những kẻ này đang không ngớt miệng gào thét, khóc lóc cầu xin, tất cả đều hy vọng Cố Thiên Mệnh và Lăng Giai Kiệt có thể khoan hồng, thậm chí có vài tên còn đang hận thù sôi sục chửi rủa tiện dân.
“Chém!”
Cố Thiên Mệnh im lặng một lúc, sau đó mới nhướng mày, lạnh lùng ra lệnh,
“Vâng!”
Huyết Xích quân lập tức đáp.
“Không! Chúng ta đều là tướng sĩ tới chi viện, tại sao muốn chém chúng ta? Chỉ là một đám tiện dân mà thôi, ngươi liền muốn làm lạnh lòng chúng viện binh sao?”, môt sĩ tốt tuyệt vọng gầm lên chất vấn Cố Thiên Mệnh.
Cố Thiên Mệnh mắt lạnh quét tới: “Từ lúc đại quân ta bước qua cổng thành Vân Liễu, bọn họ đều đã trở thành thần dân của Thiên Phong quốc, mà hành vi của các ngươi, chiếu theo quân pháp, đáng chém!”
Một câu nói chặn đứng sự bất mãn trong tim mỗi người, đồng thời cũng khiến chúng bá tánh dâng trào một tia nóng bỏng.
“Chém! Lấy đó làm gương!”
Âm điệu của Cố Thiên Mệnh cao thêm vài phần, một lần nữa ra lệnh.
Lần này, Huyết Xích quân không chút chần chừ trực tiếp giết chết những kẻ này.
“A…”, từng tiếng kêu thê lương nối tiếp nhau vang lên trên đường Nam thành Vân Liễu, truyền tới mọi ngóc ngách khiến tim gan người nghe lạnh ngắt.
Nhìn những kẻ từng đánh cướp hạ nhục mình lần lượt biến thành xác chết, trên mặt dân chúng đều lăn dài hai hàng nước mắt, tâm tình phức tạp tới cực điểm.
Chẳng mấy chốc, đã có hơn sáu trăm thi thể nằm dài trên đường phố, vẽ lên bức họa đẫm máu và ghê rợn khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Tất cả đều nghe cho bổn tướng quân! Các ngươi là tướng sĩ của Thiên Phong quốc, không phải đám thổ phỉ, mỗi một lời nói hành vi của các ngươi đều đại diện cho quốc uy của Thiên Phong quốc”.
“Quốc có quốc pháp, quân có quân pháp.
Hôm nay bổn tướng chặt đầu những sĩ tốt vi phạm quân pháp này là để nói cho các ngươi biết, làm tướng sĩ của Thiên Phong quốc thì thời thời khắc khắc phải ghi tạc trong lòng, đừng làm mất mặt chính mình, cũng đừng làm mất mặt Thiên Phong quốc ta”.
“Bổn tướng có thể tàn sát trăm vạn quân địch, nhưng sẽ không liên lụy tới dân thường.
Bởi đại quân Thiên Phong quốc ta đi qua nơi nào thì những dân chúng nơi đó chính là thần dân của Thiên Phong quốc, mảnh đất này chính là đất đai của Thiên Phong quốc”.
“Các ngươi, hiểu không?”
Cố Thiên Mệnh dậm chân lấy đà nhảy lên một cây cột thẳng đứng, nhìn xuống vô số quân tiếp viện đang mất tinh thần và bất mãn kìa mà quát lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...