"Mọi người đi mau! Vài ngày nữa quân địch sẽ tới được thành Vân Liễu, nếu còn không rời đi sẽ không kịp nữa", trên đường phố của thành Vân Liễu có người đang sợ hãi kêu gào.
"Mau thu dọn hành lý, những thứ tạp nham này đều không cần nữa, thoát thân quan trọng hơn", có vài người vứt bỏ cả gia sản, chỉ đơn giản cầm theo một số thứ thiết yếu rồi lên xe ngựa chạy trốn.
"Đó là một đám ác ma, mau rời khỏi vùng đất thị phi này thôi".
Vô số dân chúng của thành Vân Liễu đều hoảng sợ không thôi gấp rút muốn tháo chạy.
Còn đại quân một vạn lính trấn thủ thành Vân Liễu lại đang lòng nóng như lửa đốt mà phát ra hàng loạt tín hiệu cầu cứu tới các doanh trại lớn.
Nhưng muốn điều quân cứu giúp cũng cần có thời gian nhất định, hoàn toàn không có cách nào cấp tốc đuổi tới.
Kỳ thực Bắc Việt quốc lúc này cũng vô cùng hối hận, sớm biết thế này đã tập kết đại quân các nơi ngay từ đầu, chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp.
Tất cả họ đều chưa từng nghĩ tới việc Phi Lang tướng quân Dụ Hồng tiếng tăm lẫy lừng kia lại sẽ bỏ mạng nơi sa trường, càng không ngờ tới kế sách tập kích từ hai bên sẽ bị Huyết Xích Quân phá giải và phản công lại tới mức không còn manh giáp
Chúng quan viên của Bắc Việt quốc vốn cho rằng dựa vào kế mai phục bất ngờ cùng sự hiện diện của tướng quân Dụ Hồng, chắc chắn có thể đẩy lùi Huyết Xích Quân của Cố Ưu Mặc, nhưng đáng tiếc, người tính không bằng trời tính
Bây giờ họ muốn tập trung đại quân các nơi cũng cần phải tốn một khoảng thời gian nhất định.
Sau hai ngày hành quân, Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh và đại quân cuối cùng cũng tới được thành Vân Liễu.
“Mở cổng thành, những kẻ đầu hàng, không giết!"
Đồ Phu phi chiến mã đến dưới thành Vân Liễu, trừng mắt hổ nhìn sĩ tốt Bắc Việt trên tường thành, căng họng quát.
"Nực cười! Trong trận đại chiến tại Huyền Lạc quan, đám tặc tử các ngươi thẳng tay giết hại hàng vạn tướng sĩ Bắc Việt ta, tàn nhẫn vô cùng”, có một sĩ tốt Bắc Việt đứng trên tường thành rống lên một tiếng đáp trả, nhìn uy thế này của đại quân Huyết Xích mà có chút phát sầu.
Đồ Phu hừ lạnh một tiếng, sau đó trở lại bên cạnh Cố Ưu Mặc, liếc về phương hướng thành Vân Liễu với sát khí đùng đùng, ôm quyền bẩm: “Nguyên soái, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Nghe đề xuất của Thiên Mệnh xem”, Cố Ưu Mặc hiện tại cực kỳ hài lòng với Cố Thiên Mệnh, ông muốn nghe thử xem hắn có cao kiến gì.
Vì vậy, tất cả các tướng lĩnh đều đổ dồn ánh mắt lên người Cố Thiên Mệnh, dường như đang đợi chờ lời kiến nghị của hắn.
“Trước tiên lùi lại mười dặm, dựng trại đóng quân, chấn chỉnh nghỉ ngơi.
Đêm nay tổng tấn công thành Vân Liễu!
Cố Thiên Mệnh trầm tư một hồi với gương mặt lạnh tanh sau đó nhìn Cố Ưu Mặc, chậm rãi nói.
“Ắt hẳn bây giờ Bắc Việt quốc đang vội vã điều binh, việc công kích thành Vân Liễu không thể trì hoãn thêm.
Chúng tướng sĩ một đường này lên đường gấp gáp, thật sự cần phải chỉnh đốn lại trạng thái thật tốt, khôi phục lại tinh thần”.
Cố Ưu Mặc cũng đồng ý gật đầu: “Đêm nay liền công thành!”
“Vâng”, các tướng lĩnh cũng lục tục gật đầu.
Sau đó, dưới sự chỉ huy của Cố Ưu Mặc, đại quân Huyết Xích rút lui mười dặm, dự định nghỉ ngơi lấy sức.
Trên thành Vân Liễu, một đám tướng sĩ Bắc Việt thấy đại quân Huyết Xích bỗng nhiên rút lui thì đều hơi buông lỏng trái tim đã nhấc lên tới tận cổ họng.
Nhưng nguy hiểm vẫn chưa được dỡ bỏ, họ vẫn phải đề cao cảnh giác, không dám có sơ suất.
Trong nhất thời, những người dân còn chưa rời khỏi của thành Vân Liễu hay tin đại quân Huyết Xích đã dẫn tới ngoài thành, tất cả đều kinh hãi muốn trốn khỏi.
Nhưng rất nhiều người trong số họ đều không thể từ bỏ sản nghiệp đã vất vả gây dựng cả đời nên vẫn chần chừ không quyết.
"Sau khi rời thành Vân Liễu, chúng ta có thể tới đâu? Nơi nào có thể dung chứa chúng ta đây?”, trên đường phố đông đúc tấp nập những gói hàng dày cộp, đột nhiên có ai đó nấc nghẹn một tiếng bất lực.
Đúng vậy! Sau khi rời khỏi thành Vân Liễu họ có thể đi đâu?
Thành Vân Liễu chính là nhà của họ, rời khỏi đây họ sẽ không còn nhà để trở về nữa, khắp Bắc Việt quốc còn có nơi nào để họ dung thân đây?
Những phú thương giàu có có thể bỏ lại phòng ốc gia sản, nhưng phần lớn họ đều chỉ là dân thường, bọn họ không nỡ vứt bỏ những ngôi nhà gỗ mà mình đã sống qua nhiều thế hệ, chẳng còn lại gì.
“Ông trời ơi, chúng ta rốt cuộc đã làm gì? Tại sao lại trừng phạt chúng ta như vậy?”, một ông lão đầu tóc hoa râm quỳ rạp xuống đất ngẩng đầu khóc than.
“Chúng ta rời khỏi đây rồi có thể đi đâu?”
“Ly biệt quê hương mà sống tạm bợ còn không bằng cứ ở lại thành Vân Liễu, ta không tin bọn chúng còn có thể tàn sát hàng loạt người vô tội”, một người đàn ông thô kệch căm phẫn ném tay nải xuống đất, gào lên.
"Đúng, chúng ta đều là dân chúng bình thường, rời khỏi thành Vân Liễu cũng khó lòng sống sót, còn không bằng ở lại đừng đi”, tiếp đó là tiếng phụ họa của đám đông.
Bầu trời dần trở nên âm trầm, thanh tĩnh đến vậy nhưng cũng lộ ra sát khí trùng trùng, khiến con người ta cảm thấy ngột ngạt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...