Lời nói không gây sốc sẽ không ngừng, câu này của Cố Thiên Mệnh lại khiến cho mọi người sững sờ.
Lúc này không chỉ Tô Tỉnh Viện và Hàn Ngụy, ngay cả những kẻ đứng xem bên cạnh cũng mặt mày thất sắc.
Mình là người mua nhưng lại bắt người khác trả tiền, chuyện quái gì thế này?
“Làm sao, các ngươi không đồng ý? Lẽ nào các ngươi muốn để cho ta trả tiền? Hay là các ngươi không chịu nhận người đại ca này?”
Cố Thiên Mệnh nhìn đám công tử bột trợn mắt muốn cự tuyệt, lập tức nhíu mày hỏi ngược lại.
“Đồng ý, đương nhiên… đồng ý, huynh cứ quyết định đi”, một trong số đó sợ Cố Thiên Mệnh trở mặt nói ra những lời không nên nói, vội vàng nghiến răng trả lời.
“Còn các ngươi?”, Cố Thiên Mệnh dời mắt về phía những người còn lại không lên tiếng, trầm giọng hỏi.
“Đồng ý, tất nhiên là đồng ý”, đám công tử thế gia nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh, họ đỏ mặt nhìn nhau rồi gật đầu đáp.
“Vậy thì tốt rồi”, Cố Thiên Mệnh cười khẽ, sau đó quay đầu sang nói với Tô Tỉnh Viện trên đài: "Tô tỷ tỷ, tỷ nghe thấy chưa, nhớ lấy tiền của tiểu đệ ta”.
Vô sỉ!
Mọi người không thể nhịn được nữa rời mắt khỏi Cố Thiên Mệnh, họ sợ mình sẽ bị dáng vẻ này của hắn chọc tức chết.
Tô Tỉnh Viện thực sự không ngờ kết quả lại thành ra thế này.
Nàng ta nhìn Cố Thiên Mệnh bình tĩnh, lại quay đầu nhìn đám công tử thế gia nén giận xanh mặt, môi đỏ khẽ giật.
Còn nhóm thiếu niên thiếu nữ trên đài đều đang nhìn Cố Thiên Mệnh, họ biết kể từ giờ phút này, sinh tử của họ đều nằm trong tay công tử áo trắng xa cách và kiêu ngạo trước mặt này.
Một số thiếu niên nhìn thấy cảnh này đều âm thầm siết chặt nắm đấm.
Nếu họ cũng có khả năng một thân một mình khiến tất cả quý tộc quan lại ở đây không dám lên tiếng phản bác như vị công tử áo trắng này, vậy thì có lẽ họ sẽ có thể nắm giữ vận mệnh của mình.
Cố Thiên Mệnh không rảnh quan tâm người khác suy nghĩ gì, khoé miệng hắn luôn giữ nụ cười mỉm: "Tô tỷ tỷ, tỷ nhớ đưa những thiếu niên thiếu nữ này đến Cố gia đấy”.
“Tiểu Ngụy, chúng ta đi thôi”, sau đó Cố Thiên Mệnh nói với Hàn Ngụy bên cạnh mình: "Không có gì để chơi cả”.
Phụt!
Không có gì để chơi? Xem ra ở trong mắt hắn, sự việc hôm nay chỉ là một trò đùa thôi.
Cũng đúng, đối với Cố gia, một gia tộc đã lên chiến trường giết địch, trấn thủ biên cương mấy chục năm, chuyện của Cố Thiên Mệnh chỉ là trò đùa trẻ con.
Hơn nữa so với những gì hắn làm trước đây, hôm nay đã coi như là nhỏ.
Rất nhiều người lập tức nén giận vào bụng, sợ thể hiện ra sẽ làm Cố Thiên Mệnh bất mãn, như vậy sẽ rất phiền phức.
“Hở… À…”, Hàn Ngụy bị Cố Thiên Mệnh kéo đi mới hoàn hồn lại từ trong sự kinh ngạc.
Hắn ta kinh ngạc không phải vì Cố Thiên Mệnh mua cả nhóm thiếu niên thiếu nữ này, mà là vì hắn không chỉ khiến cho đám người Bích Hoa lâu ăn quả đắng, hơn nữa còn không cần bỏ tiền túi của mình ra.
Còn điều gì tuyệt vời hơn nữa? Mình hào phóng thoả thích để người khác trả tiền.
Hàn Ngụy ngẩng đầu lên nhìn Cố Thiên Mệnh bằng ánh mắt tràn đầy khâm phục, hắn ta thầm giơ ngón tay cái lên, cảm thấy phục Cố Thiên Mệnh sát đất.
Thế là Cố Thiên Mệnh và Hàn Ngụy rời khỏi Bích Hoa lâu, chỉ để lại bóng lưng nhẹ nhàng trước ánh mắt của tất cả mọi người.
“Ca, huynh là đại ca ruột của ta”, sau khi bước ra khỏi Bích Hoa lâu, Hàn Ngụy nhìn thẳng vào Cố Thiên Mệnh nói.
Ở trong mắt hắn ta, về những gì vừa xảy ra, không từ nào có thể diễn tả được sự kinh ngạc và kính nể trong lòng hắn ta.
Cố Thiên Mệnh tự tin bá đạo, sau đó bắt các công tử thế gia khác trả tiền, đây đúng là thao tác như thần.
Đối với chuyện này, Hàn Ngụy kích động và khâm phục đến mức run rẩy.
Cố Thiên Mệnh bĩu môi, liếc mắt nhìn hắn ta: "Ta khuyên ngươi nên về nhà sớm một chút, nếu không phụ thân ngươi có thể sẽ đánh chết ngươi”.
“…”, Hàn Ngụy nghĩ tới địa vị của mình ở nhà mà khóc không ra nước mắt: "Chúng ta đều là con cháu thế gia, cớ sao lại có chênh lệch lớn như vậy?”
“Ta đã nói với ngươi rồi, nếu ngươi đánh thắng được phụ thân mình, Hàn gia rồi cũng sẽ thuộc về ngươi thôi”, Cố Thiên Mệnh vỗ nhẹ vào vai Hàn Ngụy, trêu hắn ta.
“Đánh phụ thân ta? Thôi đi, ta vẫn nên đợi đến ngày ông ấy chầu trời thì hơn”, Hàn Ngụy nuốt nước bọt mấy lần, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng và bất đắc dĩ.
Khoé miệng Cố Thiên Mệnh khẽ giật, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, cười mắng: "Mau cút đi!”
Đương nhiên Hàn Ngụy không dám ở lại lâu, hắn ta lập tức lên xe ngựa chạy như bay về phía nhà mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...