Lấy huyết làm tên, lấy xích làm hiệu.
Huyết Xích đại quân, là giẫm lên vô số thi cốt mà nổi danh thiên hạ.
Nó từng tàn sát vô số giặc địch muốn xâm phạm Thiên Phong quốc, tên của nó vang vọng khắp cửu tiêu, làm cho hàng tỷ sinh linh chỉ nghe tên thôi đã sợ mất mật.
Lần này, đại quân Huyết Xích sẽ do Nam Uyên quốc và Cố Thiên Mệnh dẫn dắt, bắc phạt Bắc Việt quốc.
Vô số người cũng lộ ra thần sắc sợ hãi cùng kinh hoàng, giống như một lần nữa nhìn thấy con đường máu của đại quân Huyết Xích nhiều năm về trước.
“Cố gia đúng là một lũ điên, mang theo 3 vạn quân Huyết Xích.
Những ngày tháng tốt đẹp của Bắc Việt quốc, chỉ sợ sắp kết thúc...”, có người bi thương thở dài, không khỏi ngẩn người.
“Có lẽ đây chính là gieo gió thì gặt bão! Nhiều năm như vậy, Bắc Việt quốc nhiều lần xâm phạm Thiên Phong quốc, thật sự cho rằng Thiên Phong quốc không biết tức giận hay sao? Lần này, Bắc Việt quốc không biết sẽ phải trả giá như thế nào”.
Các nước xung quanh đều im lặng quan sát một màn này, nghĩ đến mọi người Cố gia, đều không khỏi rùng mình.
Nhạn Hành Quan, biên cương phía bắc Thiên Phong quốc.
Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh cùng một đám Huyết Xích quân, xuất phát từ kinh thành, đi một hồi lâu, cuối cùng cũng đến nơi này.
Cố Thiên Mệnh lại một lần nữa tới Nhạn Hành quan, cảm thụ được không khí nơi này xen lẫn mùi máu tươi nhàn nhạt, thần sắc ngưng tụ, ngẩng đầu nhìn về phía Bắc.
“Toàn quân đợi lệnh, nghỉ ngơi hồi phục 3 ngày, binh phát Bắc Việt”.
Cố Ưu Mặc xoay người nhìn đại quân Huyết Xích, vận chuyển huyền khí lớn tiếng hô.
“Vâng!”
Vạn quân hồi lệnh, thanh âm như sấm làm cả Nhạn Hành quan đều run rẩy.
Sau đó Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh hai người bước vào trong cổng quân doanh Nhạn Hành quan, dự định nghỉ ngơi một chút, đảm bảo tinh thần ở mức tốt nhất.
“Thiên Mệnh, mấy ngày này nghỉ ngơi dưỡng sức đi, sẽ là một khoảng thời gian rất dài, e rằng đều phải giữ cảnh giác cao độ”, Cố Ưu Mặc vỗ vai Cố Thiên Mệnh, trịnh trọng không thôi nói.
“Vâng, cháu hiểu rồi”, Cố Thiên Mệnh gật đầu chậm rãi đáp.
Nếu đã tới Nhạn Hành quan, Cố Thiên Mệnh cũng muốn trở về nơi trước đây hắn nhậm chức hiệu úy Xích Phong doanh xem một chút.
Dù sao, tướng sĩ Xích Phong doanh đều là những hán tử không sợ chết, đáng để hắn quan tâm.
Sau khi Cố Thiên Mệnh rời khỏi tổng doanh thì chậm rãi bước về phía Xích Phong doanh.
Chỉ chốc lát sau, Cố Thiên Mệnh dựa vào trí nhớ của mình, đã đi đến doanh trại Xích Phong doanh.
Liếc mắt một cái, Cố Thiên Mệnh liền nhìn thấy hàng trăm tướng sĩ đang mồ hôi nhễ nhại thao luyện.
Ở một bên, hắn nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Hai đạo thân ảnh quen thuộc này chính là cấp trên trực tiếp lúc trước của Cố Thiên Mệnh, tướng quân Nhậm Tề Phong, người còn lại là Lưu Lăng Võ ở Xích Phong doanh.
“Cố...!là Cố hiệu úy”.
Lưu Lăng Võ vẫn dáng người lưng hùm vai gấu ấy, gã ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng của Cố Thiên Mệnh, kinh ngạc vạn phần hô to.
“Thật sự là Cố hiệu úy, các huynh đệ, là hiệu úy đã trở lại”.
Trong nháy mắt, chúng tướng sĩ Xích Phong doanh đều dừng lại thao luyện, nhao nhao quay đầu nhìn về phía Cố Thiên Mệnh.
Tướng quân Nhậm Tề Phong cũng lập tức xoay người, nhận ra Cố Thiên Mệnh thì không khỏi giật mình.
“Mạt tướng tham kiến Kỳ Song tướng quân”.
Nhậm Tề Phong lập tức hành quân lễ hướng về phía Cố Thiên Mệnh, lớn tiếng chào.
Đám người Xích Phong doanh cũng lập tức phản ứng lại, Cố Thiên Mệnh trước mắt không còn là hiệu úy của bọn họ nữa, mà là phong hàm tướng quân của Thiên Phong quốc, quan cư tam phẩm.
“Chúng chư sĩ tham kiến tướng quân”, các tướng sĩ Xích Phong doanh lập tức cung kính không thôi đồng thanh.
Ở trong mắt bọn họ, tràn đầy vẻ sùng kính, nóng đến cực điểm.
Kỳ công tử, lãnh trường vô song, kỳ song tướng quân.
“Nhậm tướng quân, chư vị huynh đệ, đã lâu không gặp”, Cố Thiên Mệnh khẽ cười, sau khi nhìn lướt qua mọi người thì mở miệng nói.
Đám người Nhậm Tề Phong nhao nhao cười lớn, trong lòng mỗi người bọn họ đều cảm thán không thôi, khó có thể bình tĩnh.
Nhớ lúc trước, Nhậm Tề Phong còn trào phúng Cố Thiên Mệnh là công tử thế gia trong kinh thành đến để trải nghiệm cuộc sống, chưa từng coi trọng hắn.
Chỉ là, trong trận chiến Nhạn Hành quan, Cố Thiên Mệnh một trận thành danh, thiên hạ đều biết.
Nhậm Tề Phong liền thay đổi quan điển của mình, chỉ có thể tự cười mình thiển cận.
Không lâu sau, mọi người lại nghe được tin tức Cố Thiên Mệnh cùng người Cố gia đi Nam Uyên quốc, biết được hắn dùng một kiếm trảm giết tướng quân Nam Uyên quốc, ai nấy đều khiếp sợ hoảng loạn.
Trong nháy mắt, Cố Thiên Mệnh đã đứng ở vị trí cao như vậy, làm cho người ta thổn thức và khiếp sợ không thôi.
Ngẫu nhiên, chúng tướng sĩ Nhạn Hành quan đều còn cảm thán một tiếng: “Tiểu công tử Cố gia bị người ta nói là phế vật, thật nực cười”.
“Tướng quân, mạt tướng to gan thỉnh cầu, được tham gia trận bắc phạt lần này”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...