Tu La Kiếm Thần


Sáng sớm hôm sau.

Cố Thiên Mệnh rửa mặt thay đồ xong, liền từ Cố gia xuất phát đi về hướng nhà họ Hàn.

Nếu đã đồng ý Hàn Ngụy, đến Hàn gia đánh cha hắn một trận, Cố Thiên Mệnh cũng không muốn kéo dài thời gian, lập tức tiến hành.

Hàn gia cũng giống như Cố gia, là thế gia tướng môn.

Trụ cột của Hàn gia là ông cụ Hàn, quan bái binh bộ thượng thư, tu vi Địa Huyền trung kỳ, từng lập vô số công lao trên chiến trường.

Mà cha ruột của Hàn Ngụy, Hàn Võ Khê, cũng là một đại tướng của Thiên Phong quốc, có danh tiếng hiển hách oai hùng.

Cửa lớn Hàn gia có hơn 10 tướng sĩ uy hùng trấn thủ, khí thế khoáng đạt.

“Xin truyền báo, Cố Thiên Mệnh của Cố gia đăc biến tới bái phỏng Hàn lão tướng quân”, bóng dáng Cố Thiên Mệnh xuất hiện trước cửa nhà họ Hàn, thanh âm như cầu vồng truyền đến trong tai mỗi một tướng sĩ trấn thủ ở cửa.

Cái gì? Cố Thiên Mệnh của Cố gia.


Đó không phải là Kỳ Song tướng quân nổi tiếng thiên hạ hay sao?
Một đám tướng sĩ trấn thủ trước cửa nhà họ Hàn nhao nhao giật mình, nhìn bóng dáng Cố Thiên Mệnh có chút quen thuộc, không xác định được hắn có phải là Kỳ Song tướng quân hay không.

Có điều, bọn họ cũng không dám lười biếng, lập tức mở miệng nói: “Xin tướng quân chờ một chút”.

Bởi vì Cố Thiên Mệnh căn bản chưa từng tới Hàn gia, thế nên những người này không biết hắn cũng là chuyện bình thường.

Cố Thiên Mệnh cũng không xông thẳng vào mà lẳng lặng đứng đợi ở cửa.

Hắn và Hàn Ngụy là bạn bè sống chết từ nhỏ, chuyện rắc rối gì cũng đã từng làm qua.

Về phần Cố Thiên Mệnh, vì sao rất ít khi đến Hàn gia?
Chuyện này phải quay về rất nhiều năm trước, khi Cố Thiên Mệnh vụng trộm tới tìm Hàn Ngụy, muốn cùng nhau ra ngoài dạo chơi.

Ai biết hắn ta đã bị cấm túc, không thể ra ngoài.

Bởi vậy, Hàn Ngụy bèn dẫn Cố Thiên Mệnh cùng chui lỗ chó.

Đúng vậy.

Chính là chui lỗ chó mà ra ngoài.

Từ lần đó, Cố Thiên Mệnh cực kỳ khinh bỉ Hàn Ngụy, không bao giờ tới Hàn gia nữa.

Trong nháy mắt, hết thảy đều đã trôi qua lâu như vậy, Cố Thiên Mệnh lại một lần nữa đi tới Hàn gia, trong lòng không khỏi có chút thổn thức.

Lập tức, một tướng sĩ liền vọt vào Hàn gia bẩm báo.

Không bao lâu sau, quản gia nhà họ Hàn sải bước đi tới, liếc mắt một cái liền nhận ra Cố Thiên Mệnh.

“Lão nô bái kiến Kỳ Song tướng quân”, quẳn gia cũng không dám lên mặt với Cố Thiên Mệnh, vội vàng hành lễ ôm quyền nói.


“Bổn công tử hôm nay muốn tới bái phỏng Hàn lão tướng quân một chút”, Cố Thiên Mệnh lạnh nhạt nói.

“Tướng quân mời vào”, quản gia lập tức ra hiệu ‘mời’, khom lưng dẫn đường đi phía trước.

Một đám tướng sĩ nhao nhao ưỡn ngực, mang theo ánh mắt sùng kính nhìn Cố Thiên Mệnh.

Hàn gia, là gia tộc nhất nhì của Thiên Phong quốc, bên trong rộng lớn vô cùng, rất nhiều đình các đứng sừng sững, hiện lên vẻ oai phong.

Giờ khắc này, trong đại sảnh Hàn gia.

Một vị lão nhân mặc áo dài gấm màu xám đang ngồi ngay ngắn ở ghế chính, bên trái lão nhân là một người đàn ông trung niên dáng vẻ uy nghiêm.

Lão nhân kia chính là trụ cột của Hàn gia, ông cụ Hàn, Hàn Thần.

Nam tử trung niên chính là cha của Hàn Ngụy, Hàn Võ Khê.

Quản gia đưa Cố Thiên Mệnh đến đại sảnh, sau đó chậm rãi lui ra.

“Cố Thiên Mệnh Cố gia, đặc biệt tới bái phỏng Hàn gia”, Cố Thiên Mệnh nhìn ông cụ Hàn Hàn Thần cùng Hàn Võ Khê, chậm rãi chắp tay, trầm giọng nói.

“Kỳ Song tướng quân, danh tiếng vang dội như sấm bên tai!”, ông cụ Hàn Hàn Thần không giận tự uy, chỉ chậm rãi giơ hai tay lên, kèm theo một cỗ sắc bén nhẹ nhàng nói.


“Nhiều năm không gặp, không ngờ tiểu tử năm đó suốt ngày gây chuyện thị phi lại vang danh thiên hạ, thật sự làm cho ta có chút giật mình”, cha của Hàn Ngụy là Hàn Võ Khê liếc Cố Thiên Mệnh thật sâu, cũng chắp tay đáp lễ nói.

Hàn Võ Khê vẫn nhớ năm đó, Cố Thiên Mệnh và Hàn Ngụy hai người đi gây chuyện khắp nơi, không có ngày nào được an ổn.

Khi đó, Hàn Võ Khê còn xúc động muốn đập chết Cố Thiên Mệnh cùng Hàn Ngụy.

Chưa từng nghĩ tới, chỉ trong nháy mắt, công tử ăn chơi trác táng năm đó lại trở thành thiên kiêu cái thế nổi danh thiên hạ, trong lòng thật sự khó có thể bình tĩnh lại.

“Ông cụ Hàn, Hàn tướng quân, hôm nay bổn công tử đặc biệt tới bái phỏng, là có một chuyện muốn cầu xin”, Cố Thiên Mệnh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Ồ! Không biết là chuyện gì? Cần Hàn gia ta giúp đỡ sao?”, Ông cụ Hàn cùng Hàn Võ Khê hai người không khỏi căng thẳng, sắc mặt ngưng trọng hẳn lên.

Hai người họ thầm nghĩ trong lòng, Cố gia hiện tại như mặt trời ban trưa, Thiên Phong quốc làm gì có thế gia nào có thể sánh bằng.

Nếu ngay cả Cố gia cũng không làm được, Hàn gia làm sao có thể giúp được đây.

“Việc này rất đơn giản, hai vị không cần lo lắng”, Cố Thiên Mệnh liếc mắt 1 cái liền nhìn thấu tâm tư của ông cụ Hàn cùng Hàn Võ Khê, vội vàng giải thích: “Chính là hy vọng Hàn gia có thể giải trừ lệnh cấm túc cho Tiểu Ngụy, để hắn ta có thể tự do hoạt động”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui