"Cố Ưu Mặc ta hôm nay chỉ muốn đón công chúa trở về, không có ý gì khác.
Nhưng nếu Nam Uyên quốc nhất quyết ngăn cản, vậy Cố Ưu Mặc ta sẽ chiến đấu cho đến giây phút cuối cùng, cho dù phải bỏ cả cái mạng này cũng không sợ hãi!"
Lời nói của Cố Ưu Mặc giống như sấm rền vọng khắp hoàng cung Nam Uyên quốc lọt vào tai mỗi người, khiến không ít kẻ phải kinh hoàng thất sắc, nuốt nước bọt khan.
Cố Thiên Mệnh tay nắm Kinh Hồng kiếm đứng sóng vai cùng Cố Ưu Mặc, ánh mắt thờ ơ nhìn xuống vạn vật quét qua văn võ bá quan cùng quân thượng và thái tử Nam Uyên quốc.
Mi mắt Mạc Diệu Lăng như họa, con ngươi lấp lánh ánh nước nhìn xuống Cố Ưu Mặc bá đạo bên dưới, cõi lòng run rẩy không ngừng, cuối cùng nở một nụ cười ngọt ngào mà người khác không thể nào lý giải nổi.
Chỉ là nụ cười này của nàng ấy lộ ra vô hạn bi thương và sầu muộn.
“Uy nghiêm của Nam Uyên quốc ta không thể dễ dàng bị xâm phạm!”, quân thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam đè nén lửa giận đan xen chấn động cuộn trào trong lòng, hít sâu một hơi, sau đó gầm lên một tiếng.
Nghe vậy, chúng tướng sĩ Nam Uyên quốc đều siết chặt đao sắc trong tay, không màng sống chết lao từng bước ép sát về phía Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc.
Chỉ cần hoàng lệnh phát ra, cho dù là thiêu thân lao vào biển lửa, họ cũng trả giá bằng mọi thứ để bảo vệ quốc uy Nam Uyên quốc.
Các võ tướng của Nam Uyên quốc cũng chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Theo nhìn nhận của họ, cho dù bọn họ bắt tay chiến đấu, cũng phải khiến hai người họ lưu lại thây xác lại Nam Uyên.
Rốt cuộc đây đã không phải là chuyện của một người nữa, mà liên quan tới thể diện của toàn bộ Nam Uyên quốc.
Các sứ thần và những người khác ở một bên nhìn bầu không khí càng lúc càng kịch liệt ngột ngạt này thì bất giác vội lùi mấy bước về sau.
"Đáng tiếc một nhân vật với tài năng vô song như vậy sợ rằng phải đặt dấu chấm hết cho một cuộc đời rực rỡ tại đây rồi", một người nào đó trong đám đông thầm tiếc thương.
"Thật không hổ danh là Cố gia của Thiên Phong quốc, lớp lớp anh tài mà!"
Vô tình sứ thần các nước lại trở thành khán giả cho sự việc này, tuy rằng họ hy vọng hai người Cố Thiên Mệnh có thể sống sót nhưng lại lo lắng sẽ bị liên lụy từ lửa giận của Nam Uyên quốc nên nội tâm vẫn trôi nổi ở trạng thái thấp thỏm không yên.
Phương Thanh, tướng quân Nam Uyên quốc bị Cố Ưu Mặc đánh bại rất nhanh đã được các tướng sĩ bao bọc che chở lại, để tránh lặp lại một màn chém chết không nhắm mắt như Trác Nguyên Châu vừa rồi.
Đó không đơn giản chỉ làm tổn hại tới sức mạnh tổng hợp của Nam Uyên quốc mà còn là một việc cực kỳ mất mặt.
Đột nhiên ngay khi quân thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam muốn phất tay ra lệnh thì từ cổng lớn đại điện hoàng cung truyền tới một trận huyên náo.
Rầm rập...!
Một loạt tiếng bước chân vững vàng gấp rút tràn vào khiến cho rất nhiều người tò mò quay đầu nhìn lại.
"Chuyện gì xảy ra vậy?", nghe tiếng ồn ào bỗng dưng truyền tới này, có người nhíu mày nhỏ giọng hỏi.
Ở lối vào của đại điện hoàng cung, một đám đông sứ thần bị chen lấn ra thành một lối nhỏ.
Mọi người nhốn nháo nhìn sang, chỉ thấy một ông lão mặc áo giáp đen, tay cầm thương bạc, khí thế hùng dũng đi tới.
Bên cạnh ông lão còn có một ông lão lưng còng mặc áo giáp khác nữa.
Mà phía sau ông lão theo sát khoảng ba mươi người đàn ông mặc áo bào màu đen.
Hai người Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc nhìn ông lão sải bước đi tới đều ngơ ngác.
"Ông nội!", cho dù tâm tính trầm ổn như Cố Thiên Mệnh khi nhìn tới ông lão khoác áo giáp đang rảo từng bước lớn đi tới kia cũng không tránh được có chút xao động, kinh ngạc thốt lên một tiếng.
"Cha, sao người lại tới đây?", Cố Ưu Mặc cũng không khỏi ngỡ ngàng, vẻ cao ngạo cùng sát khí ngút ngàn vừa rồi thoáng chốc bị thế chỗ bởi sự ngạc nhiên cùng khiếp sợ.
Không sai, ông lão đó chính là Cố Nghị, ông cụ Cố.
Ông cụ Cố khoác chiếc áo giáp màu đen cùng mình chinh chiến khắp các chiến trường nhiều năm trước, tay nắm thương bạc màu đen kịt từng khiến vô số kẻ thù hùng mạnh phải run sợ, mái tóc trắng như cước không gió tự bay, vô cùng bá đạo.
“Nam nhi Cố gia ta đều đến hoàng cung Nam Uyên quốc tham quan rồi, lão già như ta làm sao có thể vắng mặt?”, ông cụ Cố nhìn Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc vẫn bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó mặc kệ tình huống căng thẳng hiện tại, phá lên cười nói.
Để đuổi kịp Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc, ông đã phải lên đường thông đêm suốt vài ngày mới kịp thời chạy tới hoàng cung Nam Uyên.
Dịch bá hôm nay đã không còn dáng vẻ ông lão bình thường như ở Cố gia lúc đầu nữa, ông ấy cũng mặc một bộ áo giáp sáng loáng màu đen bạc, hơi thở hào hùng tỏa ra, vậy mà là tu vi Địa Huyền sơ kỳ!
“Dịch bá, ông cũng tới rồi”, Cố Thiên Mệnh đưa mắt nhìn Dịch bá đứng cạnh ông cụ Cố, trong lòng không khỏi dâng lên một tia ấm áp, kính trọng gọi một tiếng.
“Vâng, ta đến xem công tử và nhị gia”, Dịch bá chậm rãi lộ ra một nụ cười từ ái, gật đầu dịu giọng đáp lại Cố Thiên Mệnh.
Cuộc đối thoại giữa hai người họ rất đơn giản nhưng lại đi thẳng vào trái tim như vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...