Cố Ưu Mặc dứt khoát dùng tay trái xé toạc chiếc áo choàng đen rộng của mình, để lộ ra một bộ giáp đỏ như máu.
Cầm huyết thương, mặc giáp đỏ, đeo ủng đen, đây chính là vị Huyết Hùng tướng quân gây chấn động các nước năm đó!
Gần như cùng lúc Cố Thiên Mệnh cũng dùng huyền khí làm nát tươm áo choàng đen, một chiếc áo dài trắng như tuyết xuất hiện trong tầm mắt mọi người, giống như một công tử tao nhã phong độ.
“Dù phải nhuốm đỏ máu Nam Uyên thì Cố Ưu Mặc ta hôm nay cũng phải đưa Vĩnh An công chúa trở về”, Cố Ưu Mặc nâng thương, dõng dạc tuyên bố.
Trong đám đông sứ giả có người nhìn bóng lưng khoác áo giáp màu máu của Cố Ưu Mặc mà không ngừng động cổ họng, ngơ ngác lẩm bẩm: “Đây chính là… Huyết Hùng tướng quân uy chấn tứ phương của năm đó sao?”
“Huyết Hùng tướng quân của Thiên Phong quốc quả nhiên danh bất hư truyền”, sứ giả nhìn bóng lưng của Cố Ưu Mặc từ đằng xa đều có thể cảm nhận được từng đợt sắc lạnh, không khỏi mở miệng thì thào nói.
Ở trung tâm tiền điện, hai người Cố Thiên Mệnh bị tầng tầng lớp lớp tướng sĩ Nam Uyên quốc vây chặt, sự lạnh lẽo ác liệt tỏa ra từ đao thương khiến cả khoảng không xung quanh như cô đặc lại.
“Nếu đã như vậy, vậy thì chiến đi!”, tay phải Cố Thiên Mệnh đặt trên hộp kiếm đen, hờ hững quét qua đám tướng sĩ Nam Uyên quốc một lượt, tự mình lẩm bẩm.
Cái nhìn này của hắn sắc như dao, cùng lúc đó hơi thở bễ nghễ hờ hững nhìn xuống chúng sinh cũng tung trào ra ngoài.
“Giết!"
Gần một nghìn tướng sĩ Nam Uyên quốc với khí thế hào hùng vung đao lao về phía Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc.
Bọn họ là tinh binh của Nam Uyên quốc, mỗi người đều mang tu vi trong mình, từ Nhân Huyền sơ kỳ đến Linh Huyền đỉnh phong đủ cả.
Cố Thiên Mệnh nâng lên hộp đựng kiếm màu đen kịt đặt trên sàn bạch ngọc, lấy ra thanh Kinh Hồng kiếm bị phủ đầy bụi từ lâu.
Kiếm dài một mét, chuôi kiếm màu đen bạc, lưỡi kém lấp lánh không chút sóng gợn, thấp thoáng tỏa ra những sợi ánh sáng xanh lục.
Thanh kiếm trong tay Cố Thiên Mệnh chính là Kinh Hồng kiếm.
Một kiếm lướt qua vạn dặm máu, một đường hồng trần kết tại đây.
Kiếm này cuối cùng cũng được rút ra khỏi vỏ…
Cố Thiên Mệnh tay cầm Kinh Hồng kiếm, hung hãn đâm về đám tướng sĩ Nam Uyên quốc đang nhao tới.
Trong lúc đó, một vết nứt rộng hơn trăm thước từ nơi kiếm của Cố Thiên Mệnh rơi xuống từ từ mở rộng.
Hơn mười sĩ tốt Nam Uyên quốc không cùng tu vi, tất cả đều bị chém đến khôi giáp vỡ vụn, mất đi sinh cơ, máu tươi bắn đầy đất, binh khí rơi xuống phát ra tiếng leng keng.
Một kiếm với hàn mang sắc bén, sinh tử ngàn dặm cách.
Đây chính là thức thứ nhất trong Thanh Sinh Cửu Kiếm mà Cố Thiên Mệnh tu luyện kiếp này, kiếm quang nổi lên bốn phía, toát lên phong mang.
Chỉ là một kiếm xuất ra, liền làm cho vô số người cảm thấy hoảng sợ tột độ, kinh hô hãi hùng: “Đây là kiếm ý.
Vậy mà lại là kiếm ý!”
Một kiếm kia của Cố Thiên Mệnh vung ra, tự nhiên là trộn lẫn một luồng kiếm ý, sau đó dựa vào uy thế của Kinh Hồng kiếm cùng với tu vi của bản thân, mới có thể chém ra một vết nứt trăm thước.
“Người này tuổi còn trẻ, lấy tu vi Linh Huyền trung kì đã lĩnh ngộ được kiếm ý, cái này...”, một vài quan viên Nam Uyên quốc cũng kinh hãi, nhìn một đạo kiếm khí còn chưa tiêu tan và hơn mười cỗ thi thể máu chảy đầm đìa phía dưới, khiếp sợ không thôi.
“Hắn chính là tiểu công tử của Cố gia, Thiên Phong quốc.
Phế vật đệ nhất kinh thành kia sao? Con mẹ nó.
Đùa cái gì vậy?”
Trong các sứ giả của chư quốc, có người nhịn không được rùng mình một cái, nhìn Cố Thiên Mệnh mặc áo dài trắng, tay xách thanh phong ba thước, ngây ngẩn cả người.
Tướng quân Nam Uyên quốc nhìn một kiếm này của Cố Thiên Mệnh hạ xuống, cũng sửng sốt, có điều hắn ta rất nhanh khôi phục khuôn mặt dữ tợn, tức giận ngút trời quát: “Bố trí quân trận, chém giặc địch”.
Theo lệnh của tướng quân Nam Uyên quốc, hơn một ngàn tinh binh bao vây Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc, lập tức bắt đầu kết trận, từng bước dồn uy áp về phía hai người Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc.
“Chỉ là tiểu trận, cũng muốn ngăn cản Cố Ưu Mặc ta sao?”
Cố Ưu Mặc đôi tay cầm trường thương huyết sắc, khí tức tu vi bàng bạc xen lẫn sát ý nồng đậm, hướng tướng sĩ Nam Uyên quốc mà ập đến.
Xoạt!
Cố Ưu Mặc một thương quét ngang liền làm cho rất nhiều tướng sĩ Nam Uyên quốc hoảng hốt mà chết, máu tươi văng khắp nơi trên sàn ngọc thạch.
Mỗi lần vung ra một thương, tất nhiên sẽ cướp đi sinh mệnh của rất nhiều sĩ tốt Nam Uyên quốc.
Lãnh ý dày đặc từ chung quanh thân thể Cố Ưu Mặc lan tràn ra, chấn động khiến vô số người không khỏi lui về sau vài bước, cảm thấy hít thở khó khăn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...