Khi mọi người đang chăm chú dõi theo đặc sứ của Nam Uyên quốc thì một bóng người duyên dáng bước tới từ cổng đại điện.
Công chúa Vĩnh An mặc trên mình một chiếc váy dài màu đỏ tía thêu lụa vàng và hoa văn màu trắng, ba nghìn sợi tóc được khéo léo vấn lên bằng một cây trâm vàng đầu khắc phượng hoàng, đôi tay nàng ngọc ngà đặt hờ trên eo liễu, từng bước chân đều lộ ra khí chất cao quý tao nhã.
Có người từng nói dung mạo của Vĩnh An công chúa có thể làm lu mờ trăm hoa nở rộ, cánh môi nàng rực tươi như nhuỵ hoa đỏ thắm động lòng người cùng đôi tay thon dài trắng nõn như được điêu khắc từ ngọc thạch, không chút tì vết.
Rất nhanh Vĩnh An công chúa đã lạnh lùng đi tới trên đại điện, uốn gối hành lễ: "Phụ hoàng".
“Ừm, bình thân!”, thấy Vĩnh An công chúa, trong lòng Mạc Tu Ương không hiểu sao lại có chút âu sầu, ông ta có thể tinh tế cảm nhận được tâm trạng của nàng ấy rất cô đơn cùng bi thương.
“Tạ phụ hoàng”, Vĩnh An công chúa chậm rãi đứng dậy, thân hình uyển chuyển cùng dung nhan lạnh lùng khiến tầm mắt mọi người không khỏi sáng rực, khó lòng dời mắt.
Đặc sứ Nam Uyên quốc lặng lẽ đánh giá Vĩnh An công chúa một cái cũng bị vẻ đẹp diễm lệ này làm kinh ngạc, thầm than mắt nhìn của thái tử nhà mình đúng là độc đáo.
"Hôm nay, Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng kết thông gia với Nam Uyên quốc, trợ giúp quan hệ hữu nghị giữa Thiên Phong quốc ta cùng Nam Uyên quốc càng thêm bền chặt!”
Quân chủ Thiên Phong quốc Mạc Tu Ương nhìn Vĩnh An công chúa một cái thật sâu, sau đó nghiêm giọng lớn tiếng nói.
Lời nói của Mạc Tu Ương vang vọng chín tầng mây, ngân nga trong đại điện hồi lâu không tan.
Mạc Diệu Lăng, chính là tên của Vĩnh An công chúa.
Mạc Diệu Lăng khẽ mím môi đỏ, ánh mắt trầm xuống có chút mờ mịt.
Nàng ấy dường như đã ngầm thừa nhận mối liên hôn này, bởi chính nàng ấy không có lựa chọn nào khác.
Nàng ấy là công chúa của Thiên Phong quốc, theo lý nên gánh vác một phần trách nhiệm của quốc gia.
Năm năm trước, thái tử của Nam Uyên quốc đã ngỏ ý kết hôn với nàng ấy, nhưng nàng một mực trì hoãn và viện ra rất nhiều lý do.
Nhưng lần lữa cuối cùng vẫn không phải là cách, rốt cuộc thì trong vài tháng trước cũng không ngăn nổi áp lực từ Nam Uyên quốc.
Nàng ấy là Vĩnh An công chúa, là công chúa của Thiên Phong quốc, liên hôn là tác dụng duy nhất của nàng.
Nếu nàng từ chối hôn ước với Nam Uyên quốc, vậy toàn bộ Thiên Phong quốc sẽ lâm vào cảnh hỗn loạn.
Nếu đắc tội với Nam Uyên quốc, Thiên Phong quốc sẽ đánh mất một chỗ dựa, các quốc gia xung quanh cũng sẽ không dừng lại ở việc nhìn chằm chằm như hổ đói, mà trực tiếp nhào vào xâu xé Thiên Phong quốc.
Vì vậy, Mạc Diệu Lăng chỉ có thể ngầm đồng ý, đôi vai nhỏ gầy gồng gánh suốt năm năm của nàng ấy đã không trụ thêm được nữa.
Một thời gian trước khi nàng ấy đặt chân vào nơi Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi đính hôn, nhìn thấy bóng dáng tướng quân đẫm máu mà mình vẫn luôn mong nhớ kia, nàng ấy chỉ muốn nhận được một câu trả lời, câu trả lời mà nàng đợi chờ suốt năm năm qua.
Tuy nhiên đáp án của Cố Ưu Mặc không phải là điều nàng ấy muốn.
“Công chúa, thảo dân năm đó đã nói, trên đời này đã không còn Huyết Hùng tướng quân nữa”, một câu nói này của Cố Ưu Mặc vĩnh viễn lưu lại ở nơi sâu trong trái tim Mạc Diệu Lăng, chôn giấu dưới đáy vực.
Vì vậy, trái tim của nàng ấy….
đã hoàn toàn nguội lạnh.
Nếu Cố Ưu Mặc vẫn bá đạo và mạnh mẽ như năm đó, nàng ấy cam tâm đánh đổi tất cả, cho dù là mất đi địa vị hiện tại, thậm chí cả tính mạng cũng sẽ không gả tới Nam Uyên quốc.
Nhưng hiện thực vẫn luôn tàn khốc như vậy, mà Mạc Diệu Lăng vẫn phải trở thành công cụ liên hôn và khởi hành tới Nam Uyên quốc.
Sau ngày hôm nay, từng khung cảnh của Thiên Phong quốc trong quá khứ sẽ biến thành cát bụi vùi lấp dưới vực sâu.
“Quân chủ Thiên Phong quốc, nếu đã như vậy, ta liền đưa Vĩnh An công chúa trở về Nam Uyên quốc, cử hành hôn lễ với thái tử ta”, đặc sứ Nam Uyên quốc mỉm cười lễ độ, cúi người cung kính nói với Mạc Tu Ương đang ngồi trên ghế rồng cao cao.
“Hôm nay rời đi luôn?”, Mạc Tu Ương hơi ngẩn người.
“Đúng”, đặc sứ Nam Uyên quốc trả lời: “Thái tử nước ta thời niên thiếu đã từng được diện kiến qua phong thái xinh đẹp tuyệt trần của Vĩnh An công chúa, một mực nhớ nhung trong lòng, thái tử điện hạ hy vọng ta có thể sớm chút đưa người trở về Nam Uyên quốc”.
Văn võ trong triều lặng ngắt như tờ.
Ông cụ Cố đứng đầu hàng võ quan cũng chỉ có thể nghiêm nghị khép chặt môi, lặng lẽ nhìn một màn này.
“Nếu đã như vậy…”, Mạc Tu Ương thật sâu nhìn Mạc Diệu Lăng cô độc thanh lãnh tới tột cùng, không chút dao động cảm xúc, nghiêm nghị nói: “Phó thống lĩnh ngự lâm quân Văn Hồng Phong nghe lệnh”.
“Có vi tướng!”
Đột nhiên, một người đàn ông trung niên với hơi thở trầm ổn bước ra khỏi hàng võ quan, ông ta chính là phó thống lĩnh ngự lâm quân Văn Hồng Phong.
“Trẫm lệnh cho ngươi thống lĩnh ba ngàn tinh binh ngự lâm quân hộ tống Vĩnh An công chúa tới Nam Uyên quốc, hôn lễ kết thúc lại trở về triều”.
“Vi tướng tuân lệnh!”
Văn Hồng Phong hành lễ đáp.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...