“Lý tiểu thư”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm một hồi, ngắm nhìn người con gái xinh đẹp như được điêu khắc tinh xảo từ ngọc báu này, nói.
Chỉ một tiếng kêu khẽ khàng, không biết vì sao trái tim Lý Sương Nhi không tự chủ được run lên.
Sau đó nàng giữ vững sự trầm tĩnh, thân hình yêu kiều tiến về phía Cố Thiên Mệnh vài bước, từ từ khom người, dùng lễ đáp lại.
Nhã nhặn như hoa trong nước, từng cử chỉ uyển chuyển như gió vờn cành liễu.
Có lẽ không có gì có thể miêu tả được khí chất trong dịu dàng xen lẫn một tia quyến rũ này của Lý Sương Nhi.
Chỉ trong nháy mắt, Cố Thiên Mệnh đã trở thành nhân vật đứng trên đỉnh cao của thế hệ trẻ cùng thời.
Lý Sương Nhi không biết phải hình dung tâm tình phức tạp trong lòng như thế nào, chỉ một mực cắn nhẹ môi đào, lộ ra vô hạn mị hoặc.
Ánh mắt Lý Sương Nhi ra hiệu để Cố Thiên Mệnh đợi một lát, sau đó tự mình nhanh nhẹn lấy ra bút lông và nghiên mực từ trong phòng, viết xuống vài chữ.
“Vẫn tốt cả chứ?”
Chữ viết của Lý Sương Nhi không nặng mà tản mát ra một loại nhu hòa, giống như trăm hoa nở rộ khiến người ta cảm thấy thư thái.
“Cảm ơn vì đã quan tâm, ta ổn”, Cố Thiên Mệnh hơi khựng lại, cười nhạt đáp.
Lý Sương Nhi gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch.
Sau đó, hai người cứ như vậy nhìn nhau chằm chằm, bầu không khí dần dần trở nên có chút vi diệu, rối bời khó nói.
Lý Sương Nhi dường như có chút ngại ngùng tránh khỏi cái nhìn trực diện này của Cố Thiên Mệnh, khẽ hạ đôi lông mày lá liễu nhìn xuống đôi tay ngọc ngà của mình.
"Lý tiểu thư, hôm nay thời tiết không tệ, không bằng ta cùng nàng đi dạo một vòng!"
Nhìn giai nhân mỹ lệ trước mắt, Cố Thiên Mệnh hỏi.
Thân thể mềm mại của Lý Sương Nhi không dễ phát hiện ra khẽ động một cái, sau đó cúi người gật đầu, biểu thị ý định của mình.
Vì vậy, sau gần một tháng chia xa, hai người lại cùng nhau đi dạo quanh khuôn viên Cố gia, thưởng thức hoa cỏ cây cối muôn vẻ dọc lối mòn nhỏ.
Đôi khi một mùi hương thoang thoảng từ trên người Lý Sương Nhi sẽ theo làn gió phảng phất nơi chóp mũi Cố Thiên Mệnh khiến hắn thầm lưu luyến nhiều hơn một chút, tâm tình cũng vô cùng thoải mái.
Hai người chậm rãi đi về phía trước, Lý Sương Nhi không ngừng dùng đuôi mắt đánh giá sườn mặt của Cố Thiên Mệnh, dường như muốn nhìn rõ xem Cố Thiên Mệnh bên cạnh rốt cuộc là người thế nào.
Công tử quần là áo lượt khét tiếng trong kinh, nhưng cũng là thiên nổi vang danh biên quan.
“Hắn, rốt cuộc là người thế nào?”, càng ngày hứng thú của Lý Sương Nhi dành cho Cố Thiên Mệnh càng tăng thêm, cũng chính tại con đường này, nàng đã lún sâu vào trong, không còn cách nào tự thoát khỏi.
Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi tản bộ trong bầu không khí vi diệu một hồi, liền trở về đình viện của mình.
Trước khi đi, Lý Sương Nhi với đôi gò má ửng hồng đánh giá Cố Thiên Mệnh vài lần, dường như muốn khắc ghi bóng dáng của hắn vào sâu trong mắt.
Đối với việc này, Cố Thiên Mệnh chỉ im lặng, sau đó bước nhanh trở về.
Khi Cố Thiên Mệnh vừa mới bước vào đình viện của mình, liền cảm giác được một cỗ khí tức quen thuộc.
“Chủ thượng, người đã trở lại”.
Sau một khắc, thân ảnh Yến Hàn liền xuất hiện trước mắt Cố Thiên Mệnh, khí tức trên người hắn trầm ổn hơn trước, xem ra đã có chút lĩnh ngộ trên con đường tu luyện quỷ tu.
Một tháng không gặp, Yến Hàn biến hóa ngược lại không lớn, hắn ta vẫn như thường ngày, chờ đợi bên cạnh Cố Thiên Mệnh.
“Yến Hàn, ta rời đi một tháng này, việc ta dặn thế nào rồi?”, Cố Thiên Mệnh dẫn Yến Hàn đi vào trong phòng mình, bảo đảm không có ai âm thầm quan sát lúc này mới mở miệng hỏi.
“Chủ thượng bảo ta tìm kiếm một số tán tu tâm tính tốt, một tháng này, ta đã tìm được 13 người, trong đó có 4 người cảnh giới Linh Huyền sơ kỳ, 9 người cảnh giới Nhân Huyền hậu kì và đỉnh phong.
Theo điều tra sơ bộ, bọn họ đều là những người không môn phái, hiện tại xem ra cũng không tệ lắm”.
Yến Hàn hơi khom người, chậm rãi bẩm báo: “Với cảnh giới Địa Huyền của ta, bọn họ khá quy củ, không còn nửa điểm dị tâm.
Bây giờ, ta đã sắp xếp cho bọn ẩn nấp ở một chỗ, chờ đợi chủ thượng quay về xử lý”.
“Ừm”, Cố Thiên Mệnh vốn không để ý đến mấy người cảnh giới Nhân Huyền và Linh Huyền, nhưng vì sự phát triển sau này, nên mới cần thu nạp một số võ giả tu vi thấp: “Đúng rồi, Cung Tâm Nguyệt và Thượng Quan Hải bọn họ, thế nào rồi?”
“Mấy ngày nay, ta dựa theo phân phó của chủ thượng, đến thâm cốc chỉ dẫn cho bọn họ hu hành.
Hiện giờ, Cung Tâm Nguyệt và Thượng Quan Hải hai người đã chân chính bước vào cảnh giới Nhân Huyền sơ kỳ.
Hơn nữa, trong đó còn có một ít hạt giống tốt sắp dẫn khí thành công”.
Yến Hàn thành thật trả lời.
“Vậy thì tốt”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lạnh nhạt nói: “Đợi qua một thời gian nữa, ta có thời gian rảnh, lại đi xem đám người mà ngươi mới thu nạp.
Bây giờ, ta còn có việc quan trọng cần xử lý”.
“Vâng, chủ thượng”, Yến Hàn cảm nhận sâu sắc được thủ đoạn cùng uy áp linh hồn Cố Thiên Mệnh, mặc dù tu vi của hắn ta lúc này đã là Địa Huyền, nhưng cũng không dám có nửa phần bất kính..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...