Liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, Nam Cung Diệu tháo ra ném mạnh xuống đất, không chút tiếc rẻ, bởI vì hiện tại nó đã vô dụng rồi.
Âu Dương Hiểu Hiểu lần này e rằng chạy trời không khỏi nắng, nếu chỉ là người của ba đại gia tộc thì cô ta còn có thể chạy thoát, nhưng giờ lại có thêm Tề Tu và Tề Bảo Bảo, cô ta muốn chạy trốn căn bản không có khả năng.
Vả lại cho dù có lần sau, hắn cũng không có ý định dùng mỹ nam kế nữa, thật sự quá ủy khuất bản thân rồi!
Cổ Ngạn cau mày nói: “"Âu Dương Hiểu Hiểu dám trực tiếp ra tay, chắc là có người tiếp ứng.” Hiện tại xem ra, kẻ phía sau cô ta có khả năng nhất định là người Bắc đảo.
Linh vật quan hệ đến tồn vong của Nam đảo, mà Bắc đảo dĩ nhiên chỉ mong sao Nam đảo bị diệt cho rồi.
Hơn nữa huyết mạch của Nam đảo cũng mất tích, muốn đoạt được linh vật khác cũng là chuyện bình thường!
“Đi thôi! Ra ngoài xem xem!”
Trong đường hầm, người của ba đại gia tộc đứng ở một bên, Âu Dương Hiểu Hiểu đang giao thủ với mấy người áo đen, mục tiêu của những người áo đen kia hiển nhiên cũng là linh vật.
Tề Bảo Bảo hơi hí mắt, những hắc y nhân này hình như là người Bắc đảo.
Mặc dù cô vẫn luôn độc lai độc vãng, nhưng dù sao cũng đều là người đi ra từ trụ sở huấn luyện kia, nên rất dễ nhìn ra được thân phận.
Hiện giờ tình cảnh của Bắc đảo cũng như Nam đảo, phái người tới cướp linh vật cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Chỉ có điều xem ra, Âu Dương Hiểu Hiểu hiển nhiên không phải là người của Bắc đảo, như vậy mười phần kẻ phía sau cô ta chính là cỗ thế lực mà cô để ý nhất kia.
Âu Dương Hiểu Hiểu quả thực rất có bản lĩnh, nhưng đối phó với vài đối thủ có thực lực tương đương với cô ta là rất khó khăn.
Cánh tay hơi không cẩn thận đã chảy máu rồi, sắc mặt Âu Dương Hiểu Hiểu trở nên khó coi, cô ta cắn răng, đột nhiên vung tay lên, hướng về phía mấy người kia tung ra một nắm bột.
Cô ta nhất định phải thoát khỏi đây trong thời gian nhanh nhất có thể, sau đó liên lạc với người tiếp ứng, bằng không dựa vào thực lực của một mình cô ta làm sao đấu lại đám người của ba đại gia tộc.
Cô ta làm sao cũng không nghĩ tới lại có kẻ ngáng chân cô ta, nếu không phải bọn chúng nhảy ra ngăn cản thì cô ta đã sớm ra ngoài rồi!
Tung bột phấn ra đồng thời Âu Dương Hiểu Hiểu cũng nhanh chóng chạy ra ngoài, người của ba đại gia tộc làm sao có thể để cô ta chạy thoát như thế, lập tức liền muốn ra tay.
Thế nhưng Cổ Ngạn lại nhanh hơn họ một bước, chẳng qua y không động thủ truy bắt Âu Dương Hiểu Hiểu.
Mà là kéo Nam Cung Diệu tới, chủy thủ lóe hàn quang dán lên cổ hắn, sau đó nhìn về phía Âu Dương Hiểu Hiểu, lạnh lùng mở miệng: “Cô còn chạy nữa tôi sẽ giết cậu ta.”
Nam Cung Diệu ai oán, vì sao bị xui xẻo cứ luôn là hắn? Tề Bảo Bảo tựa vào lòng Tề Tu, liếc mắt nhìn Cổ Ngạn khích lệ: “Làm không tệ!" Cô không có hứng thú với linh vật, hiện tại cô chỉ muốn biết kẻ đứng phía sau Âu Dương Hiểu Hiểu có phải là kẻ cô suy đoán hay không, lấy Nam Cung Diệu ra uy hiếp là một cách hay!
"Aiz..." Nam Cung Diệu khẽ thở dài, cảm khái lẩm bẩm: “Vì sao mình cứ phải dùng mỹ nam kế mãi thế này? Rõ ràng người ta không thích bán rẻ nhan sắc mà!" Trên mặt lại trưng ra vẻ “Mị lực của mình không ai ngăn cản nổi!”, rất đáng đánh đòn.
Cổ Ngạn giật giật khóe miệng, hừ nhẹ: “Đừng vui mừng quá sớm, cô ta không coi trọng cậu thế đâu.
Nếu không thì lúc trước đã không bỏ lại cậu đang bị thương mà chạy đi giúp Âu Dương Lạc, hiện giờ có lẽ cô ta cũng chọn vứt bỏ cậu thôi!”
Nam Cung Diệu chẳng thấy mất mát chút nào, cà lơ phất phơ mở miệng: “Cho nên mới nói, anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo nha!”
Cổ Ngạn lười nói nhảm với hắn, chủy thủ dán vào gần hơn, thấp giọng cảnh cáo: “An phận chút đi, nếu cậu làm hỏng kế hoạch thì cứ chờ làm vật thí nghiệm cho mình đi!” Mỗi lần mượn gió bẻ măng, không biết trộm của y bao nhiêu thứ rồi, đây là lúc xuất ra chút cống hiến nha!
Âu Dương Hiểu Hiểu đã dừng bước, cắn môi nhìn Nam Cung Diệu bị chế trụ.
Nam Cung Diệu dưới sự uy hiếp của Cổ Ngạn ngược lại khá tận chức.
Hắn nhìn cô ta thắm thiết, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ sở, lắc đầu bảo: “Em đi đi!”
"Diệu..." Âu Dương Hiểu Hiểu nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt đầy đấu tranh.
Cô ta biết nếu mình thật sự không đi e rằng sẽ không thể đi được nữa, nhưng cô ta không thể nhìn Nam Cung Diệu chết được.
Âu Dương Hiểu Hiểu lạnh lùng nhìn Cổ Ngạn, giọng nói đầy kiên định: “Anh sẽ không giết anh ấy!” Thực ra tận đáy lòng cô ta căn bản cũng không dám khẳng định, không phải cứ đứng chung một chiến tuyến thì sẽ không ra tay với bạn hữu, điều này cô ta hiểu rất rõ.
Hơn nữa trước đó bởi vì bị cô ta hãm hại, Nam Cung Diệu còn đánh nhau với Cổ Ngạn, ai biết Cổ Ngạn có ghi hận trong lòng hay không!
“Sẽ không giết cậu ta?” Cổ Ngạn nhếch nhếch môi, nhìn qua có chút thị huyết, tay phải cầm chủy thủ đặt trên cổ Nam Cung Diệu không mảy may nhúc nhích, còn tay kia thì lại nhanh chóng vung lên, nắm chủy thủ đâm thẳng vào bụng Nam Cung Diệu.
“Tách tách.
.
.
“
Chứng kiến một màn tự tương tàn như thế này, trong đường hầm lập tức trở nên yên lặng dị thường, tiếng máu nhỏ giọt xuống đất trở nên đặc biệt rõ ràng.
Âu Dương Hiểu Hiểu hơi ngây ra, sau đó mới phục hồi lại tinh thần nhìn sắc mặt trắng bệch của Nam Cung Diệu, gương mặt lộ vẻ kinh hoảng: “Diệu..." Cô ta không nghĩ tới Cổ Ngạn lại có thể thực sự tuyệt tình như vậy, nói ra tay là ra tay liền!
Mấy người áo đen kia còn chưa chết, bột phấn Âu Dương Hiểu Hiểu tung ra không phải độc dược.
Không phải cô ta không muốn, mà là lúc này trên người cô ta không có, song muốn ngăn cản những kẻ áo đen kia thì vẫn không thành vấn đề.
Những kẻ áo đen kia hiện tại đã không còn hơi sức đâu để cướp linh vật nữa, chỉ mong trò vui này có thể diễn lâu chút, kéo dài thời gian để bọn chúng khôi phục sức lực.
Tề Bảo Bảo nhìn Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn, nhíu mày nói, "Không ngờ Cổ Ngạn cũng biết diễn trò như thế.”
Tề Tu ôm cô không nói gì, hiển nhiên hắn chẳng thấy lạ, diễn trò không nhất định biểu cảm phải phong phú!
Âu Dương Hiểu Hiểu đứng đờ ra đó, sự đấu tranh nơi đáy mắt càng mãnh liệt.
Vốn dĩ cô ta chỉ định lợi dụng tình cảm của Nam Cung Diệu để tiếp cận bọn họ, đây cũng chính là thủ đoạn cô ta thường dùng.
Đúng lúc Âu Dương Lạc cũng bảo cô ta tiếp cận Nam Cung Diệu, cô ta liền thuận thế nói cho Nam Cung Diệu biết mục đích của Âu Dương Lạc, lấy được lòng tin của hắn.
Cho dù xuất phát từ tư tâm hay xuất phát từ điều gì, cô ta cũng đều cần lòng tin của Nam Cung Diệu.
Mọi chuyện cô ta đã tính toán hết rồi, cho dù cô ta không cẩn thận thất thủ thì bản thân còn có thể dùng nỗi khổ tâm để chiếm được sự đồng tình của Nam Cung Diệu.
Cô ta có lòng tin hắn sẽ giúp mình, bởi vì cô ta biết Nam Cung Diệu đối với mình không nóng không lạnh, nhưng vào thời khắc mấu chốt, hắn sẽ không thấy chết mà không cứu.
Đây là đường lui mà cô ta đã giữ lại cho bản thân.
Thế nhưng không nghĩ tới, hiện giờ ngược lại lại bị người ta dùng Nam Cung Diệu để uy hiếp.
Dựa theo cách làm việc trước kia của cô ta, sẽ chẳng bao giờ lưu lại phiền toái cho bản thân, cho nên lần này cô ta cũng áp dụng thủ đoạn cũ, nhưng khác biệt duy nhất chính là, lúc này đây, cô ta thật lòng yêu Nam Cung Diệu.
Nếu như có thể, cô ta không muốn thương tổn hắn, thế nhưng cô ta cho rằng vào lúc cần lựa chọn, cô ta vẫn có thể nhẫn tâm vứt bỏ Nam Cung Diệu.
Nhưng giờ đây cô ta lại không thể nào cất bước nổi.
Trước kia cô ta đã từng nói với Cổ Ngạn, dù có thế nào mình cũng sẽ không làm ra chuyện tổn thương Nam Cung Diệu, thật hay giả, ngay cả chính bản thân cô ta cũng không phân rõ nữa.
Âu Dương Hiểu Hiểu quả thực rất giảo hoạt, nếu như lần này không có bọn Tề Tu, cô ta tuyệt đối sẽ không thất bại.
Chuyện Âu Dương Hiểu Hiểu lợi dụng tình cảm đạt được mục đích không hề ít, thậm chí trước đây Nam Cung Diệu cũng là đối tượng để cô ta lợi dụng, thế nhưng, giả tình hư ý lâu ngày dài tháng cũng sẽ thành thật.
Lần gặp lại này, cô ta vốn chỉ muốn lợi dụng, nhưng lại động tình với Nam Cung Diệu, còn Nam Cung Diệu đối với cô ta lại không có chút tình cảm nào, nhiêu đây cũng đã quyết định cô ta sẽ thất bại thảm hại!
Cổ Ngạn nhìn cô ta, lạnh lùng hỏi: “Suy nghĩ thế nào rồi?” Vừa hỏi vừa đồng thời rút chủy thủ dính đầy máu ra, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể đâm thêm một nhát nữa.
Sắc mặt Âu Dương Hiểu Hiểu trắng bệch, nhìn Cổ Ngạn, cắn răng mở miệng: “Anh buông anh ấy ra, tôi sẽ đưa linh vật cho anh!”
Nghe vậy, người của ba đại gia tộc thở phào nhẹ nhõm.
Không phải là bọn họ không tin tưởng vào năng lực của bản thân, mà là linh vật không thể xảy ra bất cứ sai lầm nào.
Âu Dương Lạc phẫn nộ trừng mắt nhìn Âu Dương Hiểu Hiểu, hiển nhiên là không định buông tha cho cô ta.
Âu Dương Hiểu Hiểu trước mặt nhiều người như vậy tạo phản, nếu không hảo hảo xử lý cô ta, mặt mũi Âu Dương gia để ở đâu kia chứ?
Tề Mặc liếc mắt nhìn Tề Tu và Tề Bảo Bảo đang yên lặng xem trò vui, tầm mắt đảo qua Cổ Ngạn và Nam Cung Diệu, bỗng phát hiện hai thanh chủy thủ trên tay Cổ Ngạn rõ ràng là không giống nhau.
Y nhớ rất rõ, chủy thủ của Cổ Ngạn là một cặp, mà hiện tại thanh chủy thủ hắn đâm bị thương Nam Cung Diệu cùng thanh chủy thủ còn lại không giống nhau.
Cặp mắt lóe lên đầy am hiểu, song y lại chẳng nói gì.
Âu Dương Hiểu Hiểu bước từng bước đến gần Cổ Ngạn, chìa tay lấy linh vật ra, nhìn Cổ Ngạn, lạnh lùng nói, "Thả anh ấy ra!"
Rốt cuộc Tề Bảo Bảo cũng mở miệng: “Âu Dương tiểu thư có phải nên nói một chút xem, cô thay ai làm việc hay không?” Linh vật kia cô không có hứng thú, hoàn toàn kém xa Tử Ngọc Bôi và Triêu Thiên Châu!
Âu Dương Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn Tề Bảo Bảo, hừ lạnh: “Không thể trả lời!"
“À.
.
.” Kéo dài âm điệu, Tề Bảo Bảo sờ sờ cằm, lười biếng dựa vào ngực Tề Tu, từ tốn mở miệng: “Cổ Ngạn, để Nam Cung Diệu mất một tay thiếu một chân đi!”
Khóe miệng Nam Cung Diệu thoáng co quắp, mất một tay thiếu một chân? Nói nghe thật dễ dàng, không phải định để hắn tàn phế thật đấy chứ?
Mắt thấy Cổ Ngạn vung chủy thủ trong tay lên, Âu Dương Hiểu Hiểu cả giận quát: “Dừng tay! Tề Bảo Bảo rốt cuộc cô muốn thế nào?" Cô ta sai lầm rồi, ả đàn bà này ác độc như vậy, sao bản thân lại xem ả như đại tiểu thư kiêu căng bình thường được chứ?
Tề Bảo Bảo rụt rụt cổ, dán vào lòng Tề Tu, ủy khuất nói: “Cha, cô ta hung dữ với người ta kìa!”
Tề Tu vỗ về xoa xoa tóc cô, nhìn về phía Cổ Ngạn lạnh lùng thốt lên: “Cắt tứ chi hắn ra!”
Nam Cung Diệu rụt rụt cổ, khóc không ra nước mắt.
Chuyện này mắc mớ gì tới hắn chứ? Hắn vẫn luôn là người bị hại mà! “Cổ Ngạn, nếu cậu dám, tôi có thành quỷ cũng sẽ không tha cho cậu đâu!”
Cổ Ngạn lạnh lùng nói: “Tôi sẽ nhớ giữ lại cho cậu một hơi thở, không cho cậu biến thành quỷ!"
Thật ác độc! Tề Hiền thương hại liếc mắt nhìn Nam Cung Diệu, tuy vậy trong lòng y quả thực thoải mái mà!
Aiz...!Chỉ có thể nói, có lẽ nhân phẩm của Nam Cung Diệu thật sự có vấn đề nha!
“Đừng!” Âu Dương Hiểu Hiểu đột nhiên kích động xông về phía Cổ Ngạn, Nam Cung Diệu chú ý tới mắt cô ta chợt lóe ánh sáng lạnh, lòng run lên, sốt ruột quát: “Mau tránh ra!” Sao hắn lại quên Âu Dương Hiểu Hiểu căn bản không có khả năng thành thực mặc cho người ta định đoạt như thế!
Âu Dương Hiểu Hiểu nhào tới, đồng thời một cây châm nhỏ như lông trâu theo sát cô ta cũng hướng về phía Cổ Ngạn đâm tới, tốc độ cực kì nhanh.
Đúng vào lúc đó Nam Cung Diệu phát hiện dị thường, mạo hiểm kéo Cổ Ngạn nhảy ra tránh sang một bên, động tác linh hoạt như thế kia nào có dáng vẻ bị thương?
Không khéo chính là Tề Hiền đúng lúc đứng ở phía sau hai người.
Hai người nhảy sang một bên, châm nhỏ liền đâm về phía Tề Hiền.
Mặc dù Tề Hiền nhanh chóng phản ứng, nhưng vẫn bị cây châm kia đâm bị thương, chẳng qua chỉ hơi trầy da mà thôi.
Tuy nhiên máu chảy ra từ miệng vết thương lại có màu xanh sẫm, nhìn qua rất dọa người!
Xem ra người xui xẻo nhất chẳng phải Nam Cung Diệu, mà là Tề Hiền.
Đây rõ ràng chính là nằm cũng trúng đạn mà!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...