Tu La Chi Sủng


Nam Cung Diệu choáng váng đầu óc không có tinh lực đi tìm những cơ quan khác, nên y tiếng thẳng vào một căn phòng khác nghỉ ngơi.
Đông Phương Duệ rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, nhíu mày.

Sao Tề Tu và Tề Bảo Bảo lại có loại quan hệ đó chứ? Đại gia tộc đều luôn chú trọng danh dự, mặc dù Tề Bảo Bảo chỉ là con gái nuôi của Tề Tu nhưng nếu để người ngoài biết quan hệ giữa hai người, thì mặt mũi Tề gia chỉ sợ cũng không còn.

Điều này đối với Tề gia mà nói sẽ là một đả kích, nhưng dù sao Tề gia vẫn là đại gia tộc đứng đầu Nam đảo, chút đả kích ấy đối với Tề gia mà nói sợ rằng căn bản cũng chỉ là gãi ngứa mà thôi.
Hơn nữa nếu Tề Tu đã dám thân mật với Tề Bảo Bảo trước mặt hắn như thế chắc chắn sẽ không thèm để ý.

Trước đó đã chứng kiến được sự lợi hại của Cổ Ngạn, giờ cũng nhìn ra được Nam Cung Diệu tinh thông cơ quan trận pháp, hắn đoán Tề Hiền cũng sẽ không đơn giản.

Hiện tại hắn không dám xem thường Tề Tu nữa, do đó hắn không nói gì cũng không làm gì, chỉ yên lặng quan sát.
Nhưng trong bụng thì nhủ thầm, dựa vào tình hình ban nãy chỉ sợ Tề Tu đã không có ấn tượng tốt với mình, nên muốn lôi kéo Tề Tu là không có khả năng, hơn nữa nếu Tề Bảo Bảo là người của Tề Tu, hắn cũng không dám đào góc tường, đó không phải là lôi kéo mà là gây thù chuốc oán, vào thời điểm hiện nay mà gây thù cho mình thì hắn thực sự quá ngu xuẩn rồi!
Liếc mắt nhìn cánh cửa đá đóng chặt kia, chân mày của Đông Phương Duệ nhíu chặt không hề buông lỏng, hắn cảm thấy Nam Sơn đảo này khẳng định xung khắc với hắn, bằng không sao hắn làm gì cũng không xuôi chèo mát mái thế này!
Bên trong cánh cửa đá, Tề Tu nhìn chằm chằm Tề Bảo Bảo hỏi, “Bảo Bảo, em mệt không?”
Tề Bảo Bảo nhìn thấy ánh mắt nóng rực của hắn bèn gật đầu, “Mệt, anh cũng biết đó, tối qua em chưa được nghỉ ngơi mà.”
Tề Tu nhíu mày, tầm mắt rơi lên mặt cô, như là muốn nhìn xem cô có nói thật hay không.

Đấu tranh mất một lúc lâu, sau đó thở hắt ra, kéo Tề Bảo Bảo đến cạnh giường, “Vậy em nghỉ ngơi đi!”
Ở đây dù sao cũng là Nam Sơn đảo, hắn cũng có chỗ cố kỵ, hắn không hy vọng Tề Bảo Bảo bị thương.
Tề Bảo Bảo nằm trên giường, nhìn Tề Tu xoay lưng về phía cô, đáy mắt đều là ý cười, giơ tay kéo kéo ống tay áo hắn, ủy khuất hỏi, “Cha, người đang tức giận sao?”
Tề Tu xoay người nhìn cô, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng, cuối cùng thốt lên một câu, “Kiếp trước nhất định là tôi mắc nợ em rồi!” Rõ ràng cô thấy giày vò hắn rất vui đây mà!
Nghe thấy thế, Tề Bảo Bảo lăn vào trong lòng hắn, ôm hắn cười hì hì, “Anh yêu, anh càng ngày càng đáng yêu rồi!” Vì để tăng thêm sức thuyết phục, còn gật đầu nói với giọng đầy cường điệu, “Thật đấy!”
Nhìn vẻ mặt đầy cam chịu của Tề Tu, Tề Bảo Bảo hôn bẹp một cái lên mặt hắn, ôm hắn cọ cọ, mặt đầy ý cười.
Tề Tu trông thấy bộ dạng dồi dào sinh lực của cô, sao lại không biết căn bản là cô muốn lừa hắn? THật ra hắn vốn không cảm thấy Tề Bảo Bảo mệt mỏi, chỉ là vì phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn, không thể làm gì khác hơn là kiềm chế.
Nhưng Tề Bảo Bảo cứ cọ cọ thế này, hắn còn có thể nhịn được nữa thì quả là quá kỳ lạ rồi!
Tề Bảo Bảo chẳng hề ngạc nhiên khi bỗng nhiên bị Tề Tu đè ở dưới thân, chỉ ôm cổ hắn phiền não hỏi, “Anh nói xem ở đây có thể đột nhiên xuất hiện quái thú gì đó hay không?”
Tề Tu không đếm xỉa gì tới cô, cúi đầu gặm cắn xương quai xanh trên cổ cô, hai tay linh hoạt cởi khuy áo của cô ra.

Vì để chuẩn bị cho cuộc hành trình, quần áo bọn họ đang mặc tuy rằng thoạt nhìn không khác bình thường, nhưng chất liệu lại hoàn toàn bất đồng, khó bám bụi cũng không dễ rách.
Tề Bảo Bảo phối hợp giật giật cơ thể để tiện cho hắn hành động, miệng lại lầm bầm, “Nói không chừng lát nữa trên tường sẽ xuất hiện kí hiệu gì đó đấy.”
Tề Tu vẫn cứ làm thinh, bỗng Tề Bảo Bảo kêu lên một tiếng, “A.

.

.

có quỷ!”
Tề Tu giật giật thái dương, cuối cùng không thể nhịn được nữa chặn miệng cô lại, tiếp theo chỉ còn những tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc ồ ồ quanh quẩn trong không khí.

Những kí hiệu và quái thú trong miệng Tề Bảo Bảo kia dĩ nhiên là chẳng bao giờ xuất hiện.
Hữu khí vô lực nằm bò trên người Tề Tu, Tề Bảo Bảo giơ tay vén vài sợi tóc cản trở tầm nhìn của mình.

Sau khi hô hấp hơi bình ổn lại,mới lười biếng mở miệng, “Đám người Tề gia nhìn không ra điểm khả nghi nào cả.”
Động tác tùy ý lại mang theo mê hoặc trí mạng, đây mới chính là Thiên Mị! Nhất cử nhất động đều quyến rũ như vậy, nhưng Tề Tu thì lại vui vẻ khi cô vờ vô tội giả đáng thương ngốc nghếch, cái nào cũng tốt hơn bộ dạng câu người này.
Tốt nhất là toàn bộ sinh vật giống đực đều rời xa cô mới tốt, do đó hắn mới có thể dung túng Tề Bảo Bảo giả vô tri như thế.
Tuy là chỉ cần cô vui vẻ,hắn sẽ không phá hỏng hứng thú của cô, thế nhưng không thể phủ nhận, hắn còn có chút âm mưu!
Tề Tu khẽ vuốt ve tấm lưng trần cô, thanh âm khàn khàn hết sức gợi cảm, “Đám người đó đều là con cháu chi thứ của Tề gia nhưng không có nghĩa là sẽ không phản bội, hơn nữa, nếu kẻ nọ đã có thể an bày người ở Tề gia, vậy thì ở Âu Dương gia và Đông Phương gia an bày người vào cũng khá dễ dàng.”
“Aiz.

.

.” Tề Bảo Bảo thở dài, cọ cọ vào cổ hắn, lẩm bẩm, “Kẻ kia rốt cuộc muốn làm gì? Thống nhất Lam đảo? Hắn ta cứ nói thẳng ra đi, em sẽ không ngăn cản hắn đâu!” Cô bị chết thật đúng là oan uổng, cô tự nhận mình chẳng phải là người thích lo chuyện bao đồng đâu!
Tề Tu nắm lấy cằm cô, cúi xuống hôn cô một lúc lâu mới lên tiếng, “Bất cứ khi nào em cũng có khả năng uy hiếp đến hắn!” Mối nguy hiểm như vậy tất nhiên phải loại bỏ mới có thể khiến người ta an tâm.
Đáy mắt Tề Tu lóe lên tia sáng rét lạnh, cái chết của Thiên Mị, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế!
Tề Bảo Bảo hừ nhẹ một tiếng, nằm bò trên ngực hắn giương mắt nhìn, “Còn nói em sao! Anh cho rằng anh tốt hơn chỗ nào? Nếu thật như thế, giải quyết em rồi hắn ta cũng sẽ giải quyết anh thôi!”
Nói đến đây, Tề Bảo Bảo nhíu nhíu mày, trong mắt cũng nghiêm chỉnh hơn vài phần, “Người bên cạnh bọn Nam Cung Diệu cũng phải chú ý.” Không đảm bảo không có kẻ xuống tay từ chỗ bọn hắn, Âu Dương Hiểu Hiểu kia rất khả nghi!
Ngược lại Tề Tu lại không lo lắng lắm, “Yên tâm, bọn hắn sẽ có chừng mực.” Hôn một cái lên trán cô, Tề Tu bỏ lại hai chữ, "Nghỉ ngơi!" Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc.
Tề Bảo Bảo nhắm mắt lại, trầm mặc một hồi, đột nhiên thấp giọng bảo, “Tu, em không muốn anh xảy ra chuyện gì đâu!”
Cánh tay đang ôm cô hơi hơi siết lại, ôn nhu nói, “Tôi sẽ không có việc gì.” Thống khỗ hắn đã trải qua, hắn sẽ không để cô phải nếm trải.
Phòng ốc đột nhiên nhiều thêm ch nên đoàn người cũng phân tán ra, song người của ba đại gia tộc đều chọn phòng kề nhau để tiện cho việc phối hợp lẫn nhau.
Thoáng cái đã có thêm 12 căn phòng, cộng cả bốn căn trước đó, tổng cộng là 16 căn phòng, nhưng một người một phòng thì vẫn không đủ.

Bởi vì cơ quan là Nam Cung Diệu phá giải, do đó Nam Cung Diệu, Cổ Ngạn và Tề Hiền đương nhiên mỗi người chiếm một phòng, năm cô gái còn lại hiển nhiên cũng là một người một phòng.
Cổ Ngạn tra xét một phen trên lối đi, đang chuẩn bị quay trở về thì khi đi ngang qua một căn phòng y nghe thấy bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng nói chuyện.

Âm thanh rất nhỏ, cách cánh cửa đá hoàn toàn không nghe rõ người bên trong đang nói gì, nếu không phải Cổ Ngạn thính tai, cũng sẽ không nghe thấy tiếng.
Cổ Ngạn nghe ra một trong những giọng nói đó là của Âu Dương Hiểu Hiểu, một giọng khác là của một người đàn ông.

Vốn hắn còn tưởng rằng người đàn ông đó là Nam Cung Diệu, nhưng bỗng nghĩ đến Nam Cung Diệu đã vào phòng từ lâu thì không khỏi nhíu nhíu mày, ngừng bước.

Chẳng biết tại sao, cửa đá đột nhiên bị mở ra, Âu Dương Hiểu Hiểu trông thấy Cổ Ngạn thì hơi ngây ra.
"Cổ Ngạn!" Mắt Âu Dương Hiểu Hiểu chợt lóe lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn, như là muốn nhìn ra cái gì đó.

Nhưng Cổ Ngạn lại không có biểu cảm dư thừa khiến cô ta không thể nào xác định được hắn có nghe thấy gì hay không.
Mặc dù cô tin hắn đứng ở ngoài sẽ không nghe được gì, nhưng nếu như không phải Cổ Ngạn nghe được chuyện gì đó thì sẽ không đứng trước cửa phòng cô như thế.

Âu Dương Hiểu Hiểu không nghe nói Cổ Ngạn có dị năng, nhưng cũng không ai nói hắn không có dị năng, do đó trong lòng cô có chút thấp thỏm.
Khép cánh cửa đá lại, Âu Dương Hiểu Hiểu cắn môi nhìn Cổ Ngạn, như muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Mãi cho đến khi Cổ Ngạn muốn đi, cô ta mới vội vàng cản đường hắn, khó khăn mở miệng, “Tôi thật lòng yêu anh Diệu, tôi không muốn mất đi anh ấy một lần nữa!” Chăm chú nhìn vào mắt Cổ Ngạn, Âu Dương Hiểu Hiểu nghiêm túc nói, “Dù thế nào tôi cũng sẽ không thương tổn anh ấy!”
Cổ Ngạn thản nhiên nhìn cô ta một cái, không thấy hứng thú lắm nói, “Cô có yêu cậu ta hay không không liên quan gì tới tôi cả.”
Thấy thái độ lạnh lùng của Cổ Ngạn, Âu Dương Hiểu Hiểu nóng nảy túm lấy hắn bảo, “Chuyện này có thể đừng nói với Diệu không? Nếu anh ấy biết nhất định sẽ nghi ngờ tôi, sẽ không để tôi đến gần anh ấy nữa.

Tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tổn thương đến anh ấy.” Cô không biết Cổ Ngạn có nghe thấy hay không, nghe nhiều hay ít, lúc này cô chỉ sợ Nam Cung Diệu sẽ rời xa cô lần nữa, đến nỗi không suy nghĩ cuộc nói chuyện trước đó có chuyện gì không thể để người ngoài biết hay không.
Cổ Ngạn nhíu nhíu mày, giãy khỏi tay cô ta liền muốn xoay người rời đi, nhưng cặp mắt Âu Dương Hiểu Hiểu đột nhiên lóe lên, trong nháy mắt bỗng nhào vào trong ngực hắn.

Cổ Ngạn còn chưa kịp giơ tay đẩy cô ta thì Âu Dương Hiểu Hiểu đã dùng sức đẩy hắn ra, dực vào trên thạch bích, cắn môi mắt rưng rưng, lộ ra tư thế phòng vệ.
Cổ Ngạn còn chưa hoàn hồn thì Nam Cung Diệu đột nhiên từ phía sau hắn vọt tới, kéo áo Cổ Ngạn vung quyền, “Cổ Ngạn, cậu là tên khốn!”
Nam Cung Diệu đỏ mắt, dường như không còn lý trí.

Nhìn thấy có kẻ xâm phạm cô gái mình thích thì phản ứng như vậy rất bình thường!
Cổ Ngạn bị y đấm một phát nên mặt trầm xuống, híp mắt nhìn y, trong mắt xẹt qua một tia nguy hiểm, sau đó nhếch môi mang theo trào phúng lẫn tức giận, ngữ khí lại trầm tĩnh dị thường lên tiếng, “Nam Cung Diệu, cậu được lắm!” Nói xong bèn đẩy y ra, bỏ đi một mạch.
Nam Cung Diệu vẫn còn tức giận nhìn chòng chọc bóng lưng Cổ Ngạn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới.

Âu Dương Hiểu Hiểu nhìn y, khẽ nói, “Diệu.

.

.

Anh đừng nóng giận, có lẽ anh ấy không cố ý đâu.”
Cô không muốn mất đi Nam Cung Diệu, cô không dám khẳng định Cổ Ngạn có thể sẽ nói gì với Nam Cung Diệu hay không, biện pháp duy nhất chính là trước khi chuyện đó xảy ra, phải khiến Nam Cung Diệu không còn tin tưởng Cổ Ngạn nữa!
Cô cũng không muốn làm như vậy, nhưng Cổ Ngạn lại cứ cố tình nghe được chuyện không nên nghe!
Nam Cung Diệu lạnh lùng nhìn cô ta nhưng lại không nói gì, chui trở về phòng, cũng không biết y ra khỏi phòng để làm gì nữa.
Âu Dương Hiểu Hiểu đứng đó một lúc lâu, nhìn cánh cửa đá cách đó không xa, cô biết Nam Cung Diệu còn đang trách cô nhưng cô sẽ để y một lần nữa tiếp nhận cô!
Xoay người bước vào phòng, người ở trong phòng đã biến mất.
Chuyện này cũng quá kỳ lạ, những căn phòng ở nơi này có thể thông gió nhưng không có cửa sổ, bốn phía đều là vách đá, chỉ có vài lỗ nhỏ bằng nắm tay ở bên trên.

Cửa đá vẫn đóng, hơn nữa trước cửa còn có người, người nọ hiển nhiên không thể nào rời đi từ cửa được, cũng không biết y biến mất như thế nào!
Đợi đến lúc trong đường hầm không còn tiếng động nữa Nam Cung Diệu mới ra khỏi phòng, gõ cánh cửa đá đối diện.

Cổ Ngạn mở cửa, mặt không biểu tình liếc y một cái, liền xoay người trở lại giường ngủ.

Bây giờ không biết ở nơi này sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn cứ nghỉ ngơi thật tốt, bồi dưỡng tinh thần mới là đúng đắn.
Nam Cung Diệu đóng cửa lại, nhìn hắn hỏi, “Không có gì muốn hỏi mình sao?”
"Không có hứng thú!" Cổ Ngạn trở mình, đuổi khách, “Ra ngoài nhớ đóng cửa!"
Nam Cung Diệu giật giật khóe miệng, y phát hiện Cổ Ngạn thật sự rất không có lương tâm, biết thế lúc nãy y đã không hạ thủ lưu tình rồi!
Nghe được động tĩnh bên cạnh, Cổ Ngạn có chút không nhịn được trợn mắt nhìn Nam Cung Diệu, cau mày hỏi, "Cậu làm gì thế?"
Nam Cung Diệu tự giác kéo chăn đắp lên trên người, nói với giọng hiển nhiên, “Ngủ nha! Mới nãy mình mơ thấy ác mộng!”
Thái dương Cổ Ngạn giật giật, “Cậu gặp ác mộng thì liên quan gì tới mình?”
“Có người ngủ cùng sẽ không gặp ác mộng nữa!” Không biết lời này có dựa theo khoa học không đây.
“Mình thích ngủ một mình, cậu đi tìm Âu Dương Hiểu Hiểu kia đi!”
“Nam nữ thụ thụ bất thân!" Nam Cung Diệu không thèm đếm xỉa gì tới hắn, kéo chăn che lên đầu, tai không nghe được gì, bắt đầu khò khò, y thấy rất mệt nha!
Cổ Ngạn phẫn nộ, Nam Cung Diệu chính là một tên cướp, cướp thuốc hắn không nói, bây giờ ngay cả giường cũng muốn cướp một nửa mới cam tâm!
Người của ba đại gia tộc thỉnh thoảng lại gõ gõ đập đập lên cánh cửa đá, hòng muốn tìm cơ quan đi ra ngoài nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Cổ Ngạn đột nhiên giật mình tỉnh giấc bật ngồi dậy, thấy Nam Cung Diệu đầu đầy mồ hôi dường như rất thống khổ, vội vàng vươn tay lay tỉnh y, “Nam Cung Diệu..."
Nam Cung Diệu đột nhiên mở mắt giơ tay muốn bóp cổ hắn, cặp mắt đỏ rực, giống như gặp phải kẻ thù giết cha, sau khi thấy rõ là Cổ Ngạn mới buông tay ra, không ngừng thở dốc.

Cảm giác đè nén trong lòng dần dần biến mất Nam Cung Diệu mới thở phào nhẹ nhõm, có chút vô lực ngồi bệt trên giường.
Cổ Ngạn sờ sờ cổ, nhìn y hỏi, “Chuyện gì xảy ra với cậu thế?” Hắn vốn tưởng rằng Nam Cung Diệu nói gặp ác mộng chỉ là thuận miệng nói đùa, không nghĩ tới là thật, hơn nữa thoạt nhìn có chút nghiêm trọng, lại hơi bất thường.
Nam Cung Diệu giơ tay lau mồ hôi, mở miệng, “Cho mình ly nước.”
Cổ Ngạn đáp lại, “Ở đây không có nước.” Trong giây lát Nam Cung Diệu mặt nhăn mày nhó.
Cổ Ngạn đưa cho y một viên thuốc trong suốt, Nam Cung Diệu không khách khí nhét vào trong miệng.

Một cảm giác mát lạnh lan ra toàn thân làm y dễ chịu hơn rất nhiều, lúc này mới lên tiếng, “Những hoa văn trên vách đá có điều cổ quái.”
Trước đó y đã cảm thấy kỳ lạ, chỉ là tranh trong tranh mà thôi, mặc dù tầng tranh ở đây hơi nhiều hơn một chút nhưng cũng không đến mức khiến y choáng váng đến thế.

Y vốn cho rằng nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe lại, nhưng ai biết khi ngủ thì lại gặp ác mộng, tất cả đều là những cảnh trong mộng đều là máu chảy đầm đìa, ép người ta thở không nổi.

Rõ ràng ngủ lâu như vậy, lại còn thấy mệt hơn cả ba ngày ba đêm không ngủ.
Trước đó là bị dọa tỉnh, cái loại đè nén khiến người ta ngạt thở đến chết kia khiến y nghĩ lại mà rùng mình, vì thế y không dám ngủ một mình nữa, y thật sự sợ mình ngủ rồi sẽ không tỉnh dậy nữa!

Cổ Ngạn nhíu nhíu mày, hắn và Tề Hiền cũng đều nhìn nhưng lại không xuất hiện tình huống thế này, chắc hẳn là phải nhìn ra được những đóa hoa ẩn giấu trong hoa văn kia mới xuất hiện vấn đề.
Ngẫm nghĩ một lát, Cổ Ngạn mới mở miệng nói, “Mình đi tìm môn chủ!” Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, bây giờ Nam Cung Diệu chỉ mới gặp ác mộng ai biết có xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn hay không, sát ý nồng đậm trên người Nam Cung Diệu mới nãy khiến hắn không thể xem nhẹ.
Nam Cung Diệu khoát tay nói, "Đi đi!" Y cũng biết tình hình của mình không mấy lạc quan, bản thân hoàn toàn không có cách nào khống chế.

Thở dài trong lòng, không nghĩ tới chuyện y lo lắng còn chưa xảy ra thì bản thân đã bị đám hoa văn cổ quái kia giày vò rồi, thực sự là xuất sư bất lợi mà!
Cổ Ngạn nhìn y lộ ra dáng vẻ suy yếu bệnh nặng mới khỏi thì cũng không muốn y đi cùng, dù sao Tề Tu cũng sẽ không để ý tự mình đi một chuyến đâu!
Tề gia
Vào thời điểm này sắc mặt Tề Lương đang rất khó coi, con ngươi âm lãnh nhìn chòng chọc vào kẻ đối diện, lạnh giọng hỏi, “ Vẫn không liên lạc được?"
Kẻ nọ gục đầu xuống báo, “Liên lạc không được.” Kỳ thực những ai đã từng đến Nam Sơn đảo đều biết, chỉ cần tiến vào Nam Sơn đảo sẽ gặp phải từ trường nhiễu loạn không liên lạc được với bên ngoài, thậm chí ngay cả những cách thức liên lạc đặc biệt cũng vì đủ loại nguyên nhân mà không thể sử dụng.
Thế nhưng lão gia lại không chịu từ bỏ, một mực bảo người ta liên lạc với gia chủ, xem ra nhất định là có đại sự.

Kẻ nọ chỉ suy đoán ở trong lòng nhưng không giúp được gì, phương pháp nào y cũng đã thử qua nhưng lại hoàn toàn vô dụng.
Sắc mặt Tề Lương càng thêm âm trầm, một lát sau mới trầm giọng ra lệnh, “Phái người tới Nam Sơn đảo, nhất định phải tìm được Tề Mặc, bảo nó lập tức dẫn người trở về!"
"Lão gia?" Kẻ nọ sửng sốt ngẩng đầu lên, những nhân tài xuất sắc nhất của Tề gia đều đi Nam Sơn đảo, đám thuộc hạ còn lại mặc dù cũng rất có năng lực, nhưng nếu tới Nam Sơn đảo sợ rằng chỉ có chịu chết, ngay cả bảo đảm an toàn cho bản thân cũng là vấn đề, Nam Sơn đảo lại lớn như vậy, phải tìm người như thế nào đây?
Tề Lương tức giận quát, “Còn không mau đi!"
Trong lòng kẻ nọ cả kinh, vội vàng đi ra ngoài an bài nhân thủ, lão gia bỗng dưng phái người đi chịu chết, xem ra nhất định là gia chủ bọn họ gặp nguy hiểm rồi.

Đoán được điều này, y không dám chậm trễ, những người đi Nam Sơn đảo lần này nếu hao tổn thì địa vị Tề gia sẽ gặp nguy hiểm.
Tề Lương với sắc mặt âm trầm ngồi xuống, bỗng nhiên duỗi tay nhấc ly rượu trên bàn ném xuống đất, trong mắt đầy tức giận.

Không nghĩ tới Tề Lương ông lại bị người ta tính kế, lại còn bị tính kế triệt để như thế!
Cái gì là phương pháp sửa chữa chứ? Tất cả đều là giả, ông đã bị người ta thôi miên, đem toàn bộ tinh anh của ba đại gia tộc đưa tới cái địa phương Nam Sơn đảo có đi không về kia!
Nhưng đến tận bây giờ ông vẫn không rõ đến tột cùng là kẻ nào đã ra tay với ông? Đời này ông chưa từng chịu thiệt thòi lớn đến thế!
Ba đại gia tộc vẫn luôn tranh đấu không ngừng nhưng chưa từng khiêu chiến công khai, là bởi vì muốn dùng thương tổn thấp nhất đổi lấy lợi ích lớn nhất, lý do chính là vì Lam đảo không chỉ tồn tại ba đại gia tộc mà còn có bốn đại gia tộc của Bắc đảo, nếu bọn họ xé rách mặt, đấu đến anh chết tôi sống cuối cùng tổn thất nặng nề, chính là tạo cơ hội để Bắc đảo chiếm đoạt Nam đảo.
Hiện giờ toàn bộ tinh anh của ba đại gia tộc đều đã đi Nam Sơn đảo, nếu tất cả đều bị táng thân ở nơi đó thì Nam đảo chắc chắn bị nguy hiểm.

Ông hoài nghi sự kiện lần này là do người của Bắc đảo làm, vì nếu chuyện này thành công thì kẻ được lợi lớn nhất sẽ là Bắc đảo!
Nhưng ông lại nghĩ không ra khi nào thì Bắc đảo xuất hiện một người tài giỏi đến thế.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, do đó ngoại trừ tường tận chuyện của hai đại gia tộc còn lại thì đối với chuyện Bắc đảo, Tề gia cũng hết sức rõ ràng, từ trước đến nay chưa từng nghe nói Bắc đảo có người am hiểu thuật thôi miên.

Nếu muốn thôi miên được ông thì người bình thường sẽ không thể nào làm được!
Vốn dĩ ông còn đang vui vẻ về cái chết của Huyết Sắc Mị Yêu, Thiên gia lâm vào hỗn loạn, chờ đến khi ông tìm được Tử Ngọc Bôi trở về thì có thể vạch ra kế hoạch từng bước thôn tính Bắc đảo, nhưng giờ đây bởi vì nhất thời sơ suất của ông mà đã đưa nhiều tinh anh như thế đến Nam Sơn đảo, ngay cả Tề Tu cũng đi theo.
Hiện giờ ông chỉ hy vọng đừng gây nên hậu quả quá nghiêm trọng, bằng không chỉ sợ Nam đảo thực sự sẽ không gượng dậy nổi!
Nghe kể lại vấn đề của Nam Cung Diệu, Tề Tu và Tề Bảo Bảo đều nhíu mày.

Đã sớm biết nơi này sẽ không vô hại như bề ngoài, nhưng không nghĩ tới người đầu tiên trúng chiêu lại là một người trong nhóm bọn họ!
"Đi xem xem!" Tề Bảo Bảo dẫn đầu đi ra ngoài, nếu cô đoán không lầm, hoa văn trên vách đá nhất định là khi điêu khắc lên đã hội tụ tinh thần lực của người có dị năng, nếu quả như thế thì có chút phiền toái rồi!
Dị năng của cô là ngự khí, của Tề Tu là ẩn thân, căn bản không giúp được gì, hơn nữa khi bị tinh thần lực xâm nhập thì người có dị năng cũng không dám tùy tiện trợ giúp chữa trị, nếu làm không tốt rất có thể sẽ xảy ra chuyện.

Người được chữa trị hoặc là điên cuồng, hoặc là lâm vào ngủ say không tỉnh, người chữa trị cũng rất có thể bị tinh thần lực phản phệ, tóm lại hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Thật ra cũng có thể dựa vào ý chí lực của bản thân để chống đỡ, chờ đến khi tinh thần lực tàn dư kia biến mất hoàn toàn thì sẽ không còn điều gì đáng ngại nữa, nhưng như vậy thì có hơi khốn khổ rồi!
Tề Bảo Bảo vừa mới bước đến cửa liền thu phắt chân lại.

Chỉ thấy trên mặt đất bên ngoài từng bầy từng bầy rắn bò lổn ngổn khắp nơi, nhìn thấy mà khiến da đầu tê dại.
Chỉ chốc lát sau những tiếng mắng chửi vang lên bốn phía, khắp mọi ngóc ngách trong phòng đều là rắn, mọi người đang ở trong phòng nghỉ ngơi đều lao ra thì thấy bên ngoài cũng toàn rắn.

Đám rắn này không biết là từ chỗ nào bò ra.
Tề Bảo Bảo quay đầu lại nhìn, căn phòng trước đó rõ ràng không có gì, lúc này cũng là một bầy rắn.
Rõ ràng đây chính là đám rắn đã gặp phải lúc vừa mới tiến vào Nam Sơn đảo, màu sắc rực rỡ dị thường, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài, rắn bò đầy trên đất hệt như một tấm thảm sặc sỡ.
Cổ Ngạn vội vàng lấy ra một loại quả nào đó đã được sấy khô, đưa hai quả cho Tề Tu.

Tề Tu bỏ một quả vào trong tay Tề Bảo Bảo, bầy rắn đang bò về phía bọn họ kiêng kỵ hơi lùi về sau.
Cổ Ngạn nhấc chân bước ra ngoài, nhìn thấy Tề Hiền đang trầm mặt giết rắn trên lối đi, y bèn bước tới, theo bước chân y bầy rắn dần dần tản ra, hình như là đang né tránh y.

Cổ Ngạn cầm một quả đưa cho Tề Hiền, trầm giọng hỏi, "Nam Cung Diệu đâu?”
Tề Hiền lắc đầu nói, “Không thấy.”
Cổ Ngạn cau mày đi tới trước cửa phòng hắn, bên trong cũng đều là rắn, nhưng lại không có bóng dáng của Nam Cung Diệu.
Vào giờ khắc này Nam Cung Diệu đang ở bên Âu Dương Hiểu Hiểu.

Hắn dựa vào vách tường, sắc mặt hơi đen, có vết rắn cắn trên cổ nhưng bầy rắn lại không đến gần hắn.

Khiến bầy rắn chùn bước chính là vòng tròn bột phấn trên đất, Âu Dương Hiểu Hiểu cũng đứng bên trong vòng tròn nên mới không bị rắn bò lại gần.
Thấy bầy rắn không còn bò lại nữa, Nam Cung Diệu hơi thở phào nhẹ nhõm.


May mà hắn đã dự đoán trước, nên mới lừa Cổ Ngạn chiếm được không ít thuốc, bằng không hôm nay hắn sẽ bị đám rắn này gặm đến xương cũng chẳng còn!
Trước đó tinh thần hắn hoảng hốt mới có thể không cẩn thận bị rắn cắn, hiện giờ mắt hắn đã xuất hiện đom đóm rồi, độc tố lan tràn quá nhanh khiến hắn ngay cả đứng cũng không vững.
Âu Dương Hiểu Hiểu giơ tay đỡ lấy hắn, nhìn sắc mặt hắn ngày càng khó coi, không khỏi âm thầm nôn nóng.

Cô ta cắn răng, đột nhiên nhào lại gần cổ Nam Cung Diệu.

Nam Cung Diệu đẩy cô ta ra, cau mày hỏi, “Em làm gì thế?”
Âu Dương Hiểu Hiểu vội nói, “Diệu, để em giúp anh hút máu độc ra, bằng không anh sẽ chết đó!” Kỳ thực cô biết độc đã lan ra rồi, nhìn sắc mặt Nam Cung Diệu thì biết, nhưng hút ra được chút máu độc thì sẽ thấy khá hơn đôi chút.
Nam Cung Diệu dựa vào vách tường, không chút cảm động chỉ lạnh nhạt mở miệng, “Không cần.”
"Diệu..."
Đúng vào lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của Cổ Ngạn, “Nam Cung Diệu!"
Âu Dương Hiểu Hiểu hơi ngây ra, vội vàng mở cửa phòng, thấy là Cổ Ngạn thì vội nói, “Diệu bị rắn độc cắn, mau cứu anh ấy đi!”
Lời còn chưa dứt thì Nam Cung Diệu đã nhào tới, như nhìn thấy cứu tinh túm lấy Cổ Ngạn, kêu la ỏm tỏi, “Cổ Ngạn, cứu mạng đi! Mình sắp chết rồi, mình không muốn chết ở đây đâu!” Nào còn có hình tượng nữa chứ.
Âu Dương Hiểu Hiểu ngây ra, nhíu mày.

Lúc này Nam Cung Diệu giống như không có chuyện gì xảy ra, đâu còn dáng vẻ bừng bừng phẫn nộ khi đánh Cổ Ngạn trước đó nữa.

Chuyện gì xảy ra thế này? Dù nghi hoặc nhưng cô cũng không có tâm tình suy nghĩ nhiều, hiện tại cô chỉ quan tâm đến sống chết của Nam Cung Diệu.

Cổ Ngạn không cãi nhau với anh ấy mới tốt, bằng không nếu như Cổ Ngạn thấy chết mà không cứu, có lẽ Nam Cung Diệu thực sự sẽ chết ở đây rồi!
Cổ Ngạn nhìn kẻ đang bám lấy mình, không biết nói gì chỉ lạnh lùng phán, “Đã là người thì sẽ phải chết!”
Nam Cung Diệu không thể tin nổi nhìn y, dường như bị đả kích nghiêm trọng, lẩm bẩm, “Cậu.

.

.

cậu lại có thể nhẫn tâm như thế!”
Cổ Ngạn từ chối cho ý kiến, giơ tay ấn ấn vết thương trên cổ hắn, Nam Cung Diệu nhe răng nhếch miệng kêu la, "Đau quá! Cậu nhẹ chút!” Không phải hắn khoa trương mà là dù Cổ Ngạn không dùng sức nhưng hắn quả thực cảm thấy rất đau, có thể là bởi vì con rắn độc kia quá quỷ dị!
Cổ Ngạn nhét cho hắn một viên thuốc, nhìn Âu Dương Hiểu Hiểu bảo, “Giúp cậu ta hút độc!”
Nam Cung Diệu nhíu nhíu mày, "Không cần!" Vẻ mặt không tình nguyện, trong mắt có chút không vui.
"Diệu..." Âu Dương Hiểu Hiểu lo lắng, “Nếu không hút máu độc sẽ rất khó thanh trừ độc tố.” Dưới tình huống bình thường thì đúng là như thế.
Nam Cung Diệu lơ đãng hỏi, “Một mạng đổi một mạng có ý nghĩa sao?"
Âu Dương Hiểu Hiểu cắn cắn môi, trong lòng không biết nên vui mừng hay khổ sở.

Thì ra anh ấy vẫn còn lo lắng cho mình, nhưng cô lại không muốn thấy hắn xảy ra chuyện!
Thấy cô còn muốn mở miệng, Nam Cung Diệu bỗng lên tiếng, “Hay là em đi xem Âu Dương gia chủ đi! Có Cổ Ngạn ở đây, tôi không có việc gì đâu!” Ngữ khí lạnh lùng dường như đã dịu đi đôi chút.
Âu Dương Hiểu Hiểu trông thấy ánh mắt cương quyết của Nam Cung Diệu liền biết không thể thay đổi quyết định của hắn.

Đấu tranh một lúc lâu, thấy hắn quả thực đã khá hơn nhiều bèn nói với Cổ Ngạn, “Phiền anh chăm sóc anh ấy!” Sau đó liền đi tìm Âu Dương Lạc.
Phải biết rằng những người khác cũng không có nhiều thứ thuốc kỳ kỳ quái quái như thế, cho dù có bản lĩnh nhưng khi đối mặt với bầy rắn đông nhường này thì cũng sẽ kiệt sức.

Đám rắn này còn nhiều hơn rất nhiều so với khi bọn họ gặp phải trước đó nữa!
Cổ Ngạn nhìn Âu Dương Hiểu Hiểu rời đi, cau mày nói, "Nam Cung Diệu, hiện giờ mình không rảnh để chăm sóc cậu đâu!” Cứ ở chỗ này mãi cũng không phải là cách, nhiều rắn như vậy, người của ba đại gia tộc giết không xuể!
Mặc dù bọn hắn không ngại nhưng không thể cứ ở mãi cái nơi toàn là rắn thế này được, do đó phải tìm được đường ra nhanh nhất có thể.
Nam Cung Diệu không chịu để cho Âu Dương Hiểu Hiểu giúp hắn hút máu độc ra ngoài, mặc dù không có trở ngại nhưng khi giải độc sẽ phải hao phí thời gian dài hơn.
Nghe thấy thế, Nam Cung Diệu hừ lạnh, “Cậu đừng cho là mình không biết, rõ ràng là cậu có thuốc tốt nhưng không nỡ để mình dùng mà thôi!” Cho nên mới nói Cổ Ngạn thật là không có lương tâm, lẽ nào mạng sống của huynh đệ không bằng mớ thuốc kia?
Hình như hắn đã quên hắn sẽ không chết, chỉ là giải độc chậm một chút mà thôi.
Cổ Ngạn nhìn tình hình hỗn loạn bên ngoài, đau lòng vô cùng nhét thêm cho hắn một viên thuốc, lầm bầm trong miệng, “Nhớ sau khi quay về toàn bộ tài sản của cậu chuyển qua cho mình đó!” Viên thuốc này là bảo vật vô giá đấy!
Nam Cung Diệu nuốt xong viên thuốc, cười hì hì, “Bọn mình còn phân chia sao, đừng tính toán rạch ròi thế chứ!” Bản sắc thương nhân lộ rõ, chỉ có thể lời, không thể lỗ!
Cổ Ngạn không nhúc nhích, “Anh em ruột còn tính toán nữa là, đồ của mình cậu lấy bao nhiêu bản thân cậu là rõ nhất!”
Nam Cung Diệu bất mãn lên án, “Cậu có cần nhớ rõ như thế không? Cậu cho Âu Dương Kỳ nhiều thuốc như thế, sao không thấy cậu thu tiền?”
“Cái đó không giống nhau!”
“Không giống chỗ nào?” Nam Cung Diệu nhảy dựng lên, căm phẫn bảo, “Cổ Ngạn, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe câu anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo sao? Cậu thấy sắc quên nghĩa!”
“Ai nói phụ nữ như quần áo thế?”
Thanh âm của Tề Bảo Bảo truyền đến, Nam Cung Diệu lập tức biến sắc, vỗ vỗ vai Cổ Ngạn, giọng đầy thành khẩn, “Cổ Ngạn, cậu không sai, cậu có thể không có tay chân, nhưng không thể không mặc quần áo!"
Cổ Ngạn liếc nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, không biết nói gì giật giật khóe miệng.

Tề Bảo Bảo nghiêng đầu nhìn về phía Tề Tu, chớp mắt hỏi, “Anh yêu, em đáng sợ như vậy sao? Lại có thể để người ta vừa nhìn thấy thì tình nguyện tàn phế!"
Nam Cung Diệu không biết nói gì, ai muốn tàn phế hả? Tề Bảo Bảo cũng không nói đùa nữa, nghiêm túc hỏi, “Nam Cung Diệu, sau khi anh gặp ác mộng thì có cảm giác gì?”
Nghe thấy thế, Nam Cung Diệu cũng nghiêm chỉnh trở lại, trầm giọng nói, “Muốn hủy diệt tất cả!" Loại cảm giác điên cuồng kia thực sự quá kinh khủng, trước đó nếu không phải hắn hoàn hồn lại đúng lúc, nói không chừng thực sự sẽ giết Cổ Ngạn mất.

Hắn cũng biết tình hình của mình rất nghiêm trọng, hơi chút lơ là thì có thể sẽ mất lý trí, đại khai sát giới.
Tề Bảo Bảo nhíu nhíu mày, nhìn Tề Tu hỏi, “Anh yêu, anh có cách gì không?”
Tề Tu dứt khoát nói, “Không có.”
Tề Bảo Bảo thở dài, đồng tình nhìn Nam Cung Diệu bảo, “Vậy thì chỉ có thể dựa vào chính anh thôi, yên tâm đi, nếu chống đỡ không được tôi sẽ để Tề Hiền và Cổ Ngạn thay phiên trông chừng anh!”
Nam Cung Diệu không biết nói gì, sao hắn lại có cảm giác vẻ đồng tình trên mặt đại tiểu thư hơi giả dối thì phải?
Aiz.

.

.

Xem ra chỉ có thể liều mạng chịu đựng mà thôi, sao hắn lại xui xẻo thế này chứ?
Đúng vào lúc này bỗng vang lên một tiếng quát lớn, “Hừ! Giết nhiều em rắn bảo bối của chị đây như thế, tất cả các ngươi đừng hòng sốt sót mà rời khỏi đây!”
Tiếng quát kia dường như được truyền tới từ bốn phương tám hướng, khiến người ta không phân biệt được từ đâu mà có.

Lời vừa dứt, đám rắn kia lại càng thêm điên cuồng, thậm chí còn bò đến gần bọn Tề Tu.

Bầy rắn như điên loạn, thè lưỡi đung đưa, tìm được cơ hội thì cắn người, hoàn toàn không để ý đến sống chết của bản thân chúng nó.
Tề Hiền mặt mày nghiêm túc chém đứt một con rắn độc tiếp cận mình, lúc này độc trên người Nam Cung Diệu đã được giải nhưng vẫn phát huy tinh thần có việc thì tránh như cũ.


Hắn lủi ra sau lưng Cổ Ngạn, nhưng lần này Cổ Ngạn lại không đẩy hắn ra mà là thừa dịp rảnh tay liền nhét cho hắn một bình thuốc nhỏ, dặn dò, “Đây là thuốc thanh tâm an thần, chỉ có nhiêu đó thôi đấy!” Vì phải đến Nam Sơn đảo nên y đã chuẩn bị rất nhiều thuốc, nhưng loại thuốc này lại không chuẩn bị nhiều.
Dựa vào tình hình hiện giờ của Nam Cung Diệu quả thực không thích hợp hành động, bằng không nếu như bị mùi máu tươi kích thích thì có lẽ hắn thực sự sẽ phát cuồng!
Nam Cung Diệu gật đầu, dốc ra một viên thuốc nuốt xuống bởi vì mùi máu tươi càng ngày càng nồng rồi!
Tề Bảo Bảo thì lại đang tìm kiếm chủ nhân giọng nói trước đó, đối với bầy rắn xung quanh làm như không thấy.

Đám rắn này còn chưa tới gần cô thì đã bị Tề Tu một chưởng vỗ chết, nội lực thu phát tự nhiên như thế tuyệt không hề thua kém dị năng của cô, hình như Tề Tu còn lợi hại hơn cả dự liệu của cô.
Tuy nhiên Tề Bảo Bảo không nhịn được thở dài, rõ ràng bầy rắn này bị người ta khống chế, nếu không tìm ra được kẻ đó, bọn họ cũng chỉ có thể phí sức ở chỗ này, đây không phải là biện pháp!
“A.

.

.”
Vào thời khắc này, ba đại gia tộc cũng bất chấp tất cả, không so đo hiềm khích lúc trước quây lại bên nhau cùng đối phó với bầy rắn, tiếng thét thảm thiết kia là từ trong đám người này.
Tề Bảo Bảo giương mắt nhìn thì trông thấy kẻ đó không cẩn thận đã bị rắn cắn một phát ngay tay, toàn thân biến thành đen thui, cứng đờ ra ngã xuống đất liền bị bầy rắn phát điên nuốt chửng trong nháy mắt.
Nam Cung Diệu sợ sệt sờ sờ cần cổ, lòng vẫn còn sợ hãi, vui mừng vì mình mạng lớn, không bị chết thê thảm như người nọ, lại không nhìn thấy sắc mặt cứng nhắc của Cổ Ngạn.
Chủy thủ vung về phía con rắn bên chân, trong nháy mắt thân rắn biến thành hai đoạn, Cổ Ngạn lạnh giọng nói, “Nam Cung Diệu, cậu còn dám nói thuốc lần trước không phải cậu lấy không?”
"Cái gì?" Nam Cung Diệu có chút hoang mang, hiển nhiên là chưa phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, nhìn nhìn cái thi thể chỉ còn xương trắng lại sờ sờ cổ mình mới từ từ hiểu ra.

Xem ra là do công lao ăn trộm thuốc của mình trước đó, bằng không hắn cũng sẽ độc phát bỏ mình chỉ trong nháy mắt như kẻ kia rồi.
Lông tơ Nam Cung Diệu dựng đứng, mừng rỡ than, “May mà mình ăn trộm!” Bằng không cái mạng nhỏ của hắn tiêu rồi, mặc dù biết rắn rất độc nhưng lại không biết sẽ độc đến mức độ này!
Cổ Ngạn hừ lạnh một tiếng, xoay người dùng chủy thủ chém về phía hắn, Nam Cung Diệu đứng im không nhúc nhích chờ Cổ Ngạn đẩy con rắn suýt bò lên vai hắn ra, mới dịch dịch đầu ngước lên trên, sau đó không khỏi kinh hãi kêu thành tiếng, “Mẹ ơi! Chúng ta bị bầy rắn bao vây rồi!" Trước chỉ là rắn bò khắp nơi trên đất, nhưng bây giờ trên vách tường trên trần đầy những rắn, thật sự là bị bao vây triệt để rồi!
Trông thấy tình huống như vậy, thậm chí ngay cả những tinh anh quen với cảnh đời cộng thêm rất có năng lực của ba đại gia tộc cũng không khỏi có chút tuyệt vọng.

Nhiều rắn thế này giết thế nào cho xuể, bốn phương tám hướng đều là rắn, làm sao bọn họ trốn cho thoát?
Đúng vào lúc này, bỗng xuất hiện một cơn gió lốc ngay trên lối đi, khiến người ta không thể mở mắt nổi, cũng không thể cử động, chỉ có thể dùng toàn lực để đứng vững không bị gió thổi đi, cũng tận lực giảm bớt thương tổn do cơn lốc mang đến.
Chờ đến khi gió lốc biến mất thì mọi người mới mở mắt, lại bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người.

Vốn dĩ bầy rắn giết thế nào cũng không xuể để bọn họ lâm vào tuyệt vọng kia, bỗng dưng toàn bộ đều bị đứt đoạn thành từng khúc, máu chảy lênh láng, hoàn toàn không nhìn thấy một con rắn độc hoàn chỉnh nào cả.
Người của ba đại gia tộc đứng chôn chân tại chỗ, vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Chuyện gì xảy ra thế này?
“Là kẻ nào? Kẻ nào làm?” Giọng nói đã từng xuất hiện vang lên lần nữa nhưng vào lúc này giọng nói kia lại không nén được lửa giận bừng bừng.
Câu hỏi kia khiến người của ba đại gia tộc phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện mọi người vô cùng thê thảm.

Trên cơ thể đều là vết thương, mặc dù chỉ bị thương ngoài da nhưng toàn thân đầy máu, thoạt nhìn rất ư kinh khủng.
Chỉ có đám người Tề Tu là không bị tổn hại gì, điều này chứng tỏ người ra tay nhất định là một trong số bọn hắn!
Tề Mặc chỉ hơi hơi nhíu mày còn Âu Dương Lạc và Đông Phương Duệ thì lại vô cùng khiếp sợ, thực lực thế này.

.

.

thực khủng khiếp!
Đồng thời bọn hắn cùng nghĩ tới một người, người thủ hộ Nam đảo, Ám Dạ Tu La!
Trừ hắn ta ra, còn ai có bản lĩnh lớn đến thế!
Tề Bảo Bảo giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, người khác không biết nhưng mấy người bên cạnh cô lại biết rõ, người ra tay không phải Tề Tu mà là Tề Bảo Bảo!
Nam Cung Diệu hai mắt lấp lánh đầy sao sùng bái nhìn cô, thấp giọng nói, “Đại tiểu thư, người quả thực đẹp ngất ngây!”
Tề Bảo Bảo không thèm đếm xỉa đến hắn, Tề Tu thì lại mắt lạnh liếc hắn, Nam Cung Diệu vô tội sờ sờ mũi, lầm bầm trong miệng, “Mình chỉ sùng bái thôi, không có tư tưởng không an phận đâu mà!” Nhìn thì lầm bầm một mình nhưng lại cố ý để Tề Tu nghe được.
Tề Bảo Bảo nhìn Tề Tu bảo, “Anh yêu, lão yêu bà kia giao cho anh đó!”
Lão yêu bà? Nam Cung Diệu, Cổ Ngạn, Tề Hiền đồng loạt quay sang nhìn cô.

Rất dễ dàng nghe ra giọng nói kia là của một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái trẻ!
Tề Bảo Bảo ôm cánh tay Tề Tu, giọng nói không lớn cũng không nhỏ, “Nếu không phải là lão yêu bà thì sao lại không dám ra ngoài gặp người ta?”
“À.

.

.” Bỗng nghĩ ra cái gì đó, Tề Bảo Bảo kinh hô một tiếng, đế thêm, “Cũng có khả năng không phải là lão yêu bà, mà là chưa già đã yếu, bộ dạng vô cùng xấu xí nha!” Nhíu nhíu mày, có chút khổ não than, “Cái đó đâu có gì khác lão yêu bà đâu chứ! Cha, người nói đúng không?”
"Ừ." Tề Tu phối hợp lên tiếng.
Không khí bỗng dao động, một thân ảnh nhanh chóng đánh úp về phía bọn họ.

Tề Tu giơ tay lên vỗ ra một chưởng, thối lui nửa bước sau đó đứng vững lại, sắc mặt hơi trầm xuống.

Người có thể khiến hắn lùi bước không nhiều, mặc dù đối phương trượt ra xa vài mét mới đứng vững được, nhưng Tề Tu cũng không dám coi thường.

Người xuất hiện ở nơi này, có thể thao túng bầy rắn, thậm chí thân thủ rất tốt, những điều này khiến hắn liên tưởng đến thân phận không rõ, mục đích không biết của kẻ đứng trong bóng tối kia.
Hiển nhiên Tề Bảo Bảo cũng có hoài nghi, tầm mắt đánh giá cô gái nọ.

Thực ra cô gái này vẫn kém Tề Tu rất nhiều, bởi vì Tề Tu không tổn hao một cọng tóc, còn cô gái này rõ ràng đã bị nội thương.
Mọi người vốn suy đoán người vừa ra tay ban nãy là một trong số bọn họ, nay Tề Tu vừa ra tay khiến mọi người nhất trí khẳng định người kia chính là hắn!
Mà hắn, rất có thể chính là Ám Dạ Tu La!
Hắn là người của Tề gia, tên lại có một chữ Tu, có thực lực khủng bố, thực sự không thể không khiến người ta hoài nghi được!
Cô gái kia xác thực không phải là lão yêu bà, vả lại còn là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Tề Bảo Bảo chớp mắt, tò mò hỏi, "Cô là ai?"
Tầm mắt của cô gái kia đảo qua đoàn người bọn họ, sau đó đánh giá Tề Tu và Tề Bảo Bảo, mở miệng nói, “Kiều Tuyết, một trong những người thủ hộ Nam Sơn đảo, các người cuối cùng cũng tới rồi!” Trước đó là sát khí toàn thân, nhưng lúc này đột nhiên lại vô cùng ôn hòa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui