Đúng lúc này, Tề Hiền từ trong thạch thất đi ra, nhìn thấy Âu Dương Kỳ cũng không để ý nhiều, chỉ nó với Cổ Ngạn và Nam Cung Diệu, “Thiếu gia có chuyện muốn nói!" Sau đó liền quay vào.
Âu Dương Kỳ rất tự giác ôm đống thuốc đã thu được vẫy vẫy tay với Cổ Ngạn, ngay cả cảm ơn cũng không có liền rời đi.
Cổ Ngạn đi vào thạch thất, Nam Cung Diệu thì thở vắn than dài ở phía sau, nhìn bóng lưng Cổ Ngạn như có điều suy nghĩ.
Cổ Ngạn bỗng quay đầu nhìn hắn bảo, “Nam Cung Diệu, con người đều sẽ thay đổi!” Trong giọng nói mang theo một tia cảm khái.
Nam Cung Diệu cau mày, có ý gì? Y là đang muốn nói trước đây y không có hứng thú với phụ nữ, nhưng bây giờ lại có?
Cổ Ngạn không quản hắn nghe có hiểu hay không, cũng không định giải thích thêm.
Nam Cung Diệu nhăn tít mày, trong lòng có chút bực bội, sự tình cuối cùng đã thoát khỏi lòng bàn tay hắn rồi!
Nhìn bọn hắn bước vào phòng, Âu Dương Lạc xuất hiện trước cánh cửa của một căn phòng khác, trong mắt lộ ra ý cười, dường như rất hài lòng.
Đông Phương Duệ trông thấy nụ cười hài lòng trên mặt y thì không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Lần này đi cùng Đông Phương gia chỉ có một cô gái, mà lại còn là một cô ả vô cùng cao ngạo, để cô ta đi tiếp cận Tề Hiền vốn đã chẳng trông mong gì nhiều, hiện tại thất bại cũng nằm trong dự liệu.
Chẳng qua là tiện nghi cho Âu Dương Lạc mà thôi, hai cô ả kia của Âu Dương gia thật đúng là không đơn giản!
Âu Dương Lạc liếc mắt nhìn hắn ta, cười cười quay trở về phòng.
Đông Phương Duệ trầm mặt đứng đó một lúc, sau đó đi về phía căn phòng của Tề gia.
Bây giờ hắn phải mượn sức Tề gia, bằng không nếu để Âu Dương Lạc lại giành mất nữa, sợ rằng người của Đông Phương gia sẽ bị thiệt hại, kể cả hắn!
Trong căn phòng của bọn người Tề Bảo Bảo, vào lúc này Nam Cung Diệu, Cổ Ngạn và Tề Hiền ba người đang quây quần bên nhau, nhìn đóa hoa được khắc trên tường.
Tề Tu cảm thấy hoa văn trên vách tường có lẽ có điều cổ quái, vốn muốn xem xét, nhưng Tề Bảo Bảo lại đem nhiệm vụ vinh quang này giao cho Nam Cung Diệu, về phần nguyên nhân, là sợ thân ái nhà cô mệt nhọc nha!
Nhìn một lúc lâu, Nam Cung Diệu hình như nhớ tới cái gì đó, bất thình lình xông ra ngoài.
Cổ Ngạn và Tề Hiền cũng đi theo ra, Nam Cung Diệu chạy đến nơi bọn họ đã từng rơi xuống, sau đó chậm rãi men theo lối đi, hết sức chăm chú quan sát những hoa văn kia.
Cổ Ngạn và Tề Hiền cũng quan sát, mặc dù cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng lại không biết rốt cuộc là kỳ lạ ở chỗ nào.
Khi sắp đến gần thạch thất thì Nam Cung Diệu đột nhiên hơi lung lay, có chút đứng không vững.
Cổ Ngạn vươn tay đỡ hắn, cau mày hỏi, “Sao thế?” Lẽ nào hoa văn này thật sự có điều cổ quái?
Nam Cung Diệu lắc đầu bảo, “Tinh thần quá mức tập trung nên chóng mặt!” Những hoa văn này, trong tranh có tranh, thậm chí có thể chia làm mấy tầng, nếu như không tập trung tinh thần, rất khó thấy rõ.
Đóa hoa được khắc trong phòng cũng xuất hiện trong thạch thất, nếu hắn đoán không lầm thì trong ba căn phòng còn lại cũng có.
Nhìn Nam Cung Diệu lộ ra vẻ mặt dùng não quá độ thì biết Tề Bảo Bảo đã dự đoán trước chính xác dường nào, đây quả thực là việc mệt chết người mà!
Đúng vào lúc này, Tề Bảo Bảo và Tề Tu, còn có người của ba đại gia tộc đều bước ra ngoài.
Tề Bảo Bảo trông thấy Nam Cung Diệu liền hỏi, “Tìm đến tận đây rồi à?”
Nam Cung Diệu sửng sốt nhìn cô, trong giây lát liền hiểu ra.
Hóa ra cô đã sớm phát hiện, rõ ràng là bắt hắn lao động khổ sai mà!
Nam Cung Diệu khóc không ra nước mắt, hắn bị người ta bóc lột sức lao động đó nha!
Những hoa văn trên vách đường hầm sau khi nhìn xuyên qua từng lớp sẽ phát hiện giống hệt như đóa hoa trong phòng, cộng thêm năm đóa hoa trong thạch thất và những căn phòng khác, tổng cộng có 12 đóa.
May mà bọn họ nhiều người, Nam Cung Diệu chỉ ra nơi khắc 12 đóa hoa, cứ mỗi một đóa thì có một người đứng, sau đó mọi người cùng nhau cố sức đẩy.
"Răng rắc răng rắc..." Tiếng cơ quan chuyển động vang lên vô cùng rõ ràng, sau một hồi lâu, lại nghe thấy một tiếng “Cạch”.
Tiếp đó, Nam Cung Diệu á khẩu.
Bởi vì sau khi cơ quan chuyển động thì không xuất hiện nguy hiểm gì, nhưng cũng không phát hiện được lối ra, chỉ là mỗi đóa hoa ứng với một cánh cửa đá, giờ đây cửa đá được mở ra, bên trong đều là phòng ngủ được bày biện hệt như bốn căn phòng trước.
Nam Cung Diệu 囧, hắn bận rộn nửa ngày kết quả là tìm thêm vài căn phòng thôi sao?
Tề Bảo Bảo gật gật đầu, thấp giọng nói, “Cái cơ quan này không tệ! Nhất định phải có mười hai người mới có thể mở, đã có mười hai người, vậy thì bốn phòng tất nhiên không đủ, kẻ nào tạo ra cơ quan này thật đúng là am hiểu lòng người, đây không phải là sợ chúng ta không đủ phòng, nghỉ ngơi không tốt sao?”
“Ha ha.
.
.” Đông Phương Duệ đứng bên cạnh nên nghe rất rõ ràng lời nói của cô, không khỏi cười nói, "Tề tiểu thư nói không sai, người tạo ra cơ quan này quả thực am hiểu lòng người!"
Nghe thấy thế, Tề Bảo Bảo nhíu mày, mặc dù Đông Phương Duệ có dáng vẻ tiểu chính thái đáng yêu, nhưng tính tình lại chẳng đáng yêu chút nào, giờ lại bày ra bộ dạng ôn hòa rõ ràng là có ý đồ mà!
Tề Tu đột nhiên giơ tay ôm eo Tề Bảo Bảo, cúi đầu hôn lên môi cô, trầm giọng bảo, “Quay về nghỉ ngơi thôi!” Sau đó ôm Tề Bảo Bảo xoay người hướng về phía căn phòng của mình trước đó.
Tề Bảo Bảo quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đông Phương Duệ, lại nhìn nhìn gương mặt không có biểu cảm của Tề Tu, bỗng cúi đầu bật cười.
Tề Tu ôm cô tiến vào phòng, ấn vào cơ quan cạnh cửa, cánh cửa đá liền khép lại.
Bây giờ nhiều phòng như thế dĩ nhiên hắn sẽ không để người ta tới quấy rầy nữa.
Nhìn nét mặt sa sầm rét lạnh của Tề Tu, Tề Bảo Bảo rụt rụt cổ, mở miệng một cách đầy e dè, “Cha, người sao thế?” Nhưng trong mắt lại không che giấu được ý cười, hóa ra thân ái nhà cô chính là một vại dấm chua lớn nha!
Tề Tu thuận thế đè cô lên cánh cửa đá, cau mày nói, “Không cho phép trêu hoa ghẹo nguyệt!"
Tề Bảo Bảo duỗi tay đẩy đẩy hắn, vẻ mặt vô tội, "Người ta nào có.” Đông Phương Duệ cũng không phải là thứ tốt lành gì, cô hoàn toàn không có hứng thú cũng không có trêu chọc gã ta nha!
Tề Tu đã biết tỏng bản lĩnh giả vờ ngây ngốc của cô, nói chuyện không thông bèn dứt khoát cúi đầu hôn cô.
Tề Bảo Bảo vừa tránh môi hắn vừa hàm hàm hồ hồ phân trần, “Không phải do em trêu chọc mà, chỉ có thể trách bọn Nam Cung Diệu khoe khoang quá mức.
Đông Phương Duệ rõ ràng là nhắm vào bọn hắn, chẳng qua thấy em ngu ngốc nên mới ra tay từ chỗ của em thôi.” Cô luôn khiêm tốn, làm sao lại trêu hoa ghẹo nguyệt được chứ?
Sự thật cũng đúng là vậy, cô gái được Đông Phương Duệ phái ra sử dụng mỹ nhân kế với Tề Hiền thất bại, y liền muốn đánh quan hệ tốt với Tề Mặc.
Nhưng Tề Mặc há lại là kẻ dễ đối phó như vậy? Cuối cùng Đông Phương Duệ chỉ có thể đánh chủ ý lên đám người Tề Tu.
Mặc dù Tề Tu cũng coi như là người của Tề gia, nhưng những ngày này mọi người đều nhìn thấy hết sức rõ ràng, Tề Mặc và Tề Tu đều tự làm theo ý mình.
Tề Mặc mang theo khá nhiều người, hiển nhiên không cần lo lắng quá mức.
Còn Tề Tu mặc dù chỉ mang theo ba người nhưng ba người này hình như không hề đơn giản, hiện tại tính ra yếu nhất là Đông Phương gia.
Âu Dương Lạc đã lôi kéo được Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn, nếu như muốn nhân chuyến đi này ra tay với Đông Phương gia, chỉ sợ Tề Mặc sẽ không can dự vào, đến lúc đó Đông Phương gia thực sự gặp nguy hiểm rồi.
Hắn vẫn biết Âu Dương Lạc là một kẻ có dã tâm bừng bừng, cho nên tuyệt đối không phải là hắn buồn lo vô cớ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...