Tề Tu kéo Tề Bảo Bảo nằm xuống trở lại rồi bảo, “Ngủ thêm một lát nữa đi.”
Tề Bảo Bảo gối đầu lên cánh tay hắn, nhắm mắt lại lẩm bẩm, “Chỉ không ngủ một đêm thôi mà, em không yếu đến vậy đâu.” Những nhiệm vụ mà cô đảm nhận trên cơ bản đều là hành động vào ban đêm nên đã sớm trở thành thói quen, song vì làn da mỹ miều của mình, cô phải nghỉ ngơi nhiều, không thể quá mệt nhọc!
Tề Tu hôn lên trán cô một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một độ cong rất nhỏ, sau đó cũng nhắm mắt lại.
Lúc này, trong đường hầm, Tề Hiền đang bị dây dưa đến phiền không chịu nổi, rốt cuộc hắn mở miệng không chút lưu tình, “Tiểu thư, những câu hỏi này ngay cả đứa con nít ba tuổi cũng biết trả lời, không phải là chỉ số IQ của cô quá thấp đấy chứ?”
Cô gái này vốn dĩ vì muốn tiếp cận Tề Hiền nên đương nhiên sẽ tìm đề tài để nói, nhưng những câu hỏi mà cô ta đưa ra có chút nhược trí.
Dẫu sao cũng là con gái, da mặt mỏng, với lại để có thể đến được Nam Sơn đảo thì nhất định phải là người được gia tộc coi trọng, nên sẽ khá là kiêu ngạo.
Bản thân đã hạ mình để lấy lòng đối phương, nhưng đối phương không những không cảm kích mà còn nói những lời quá không lưu tình như vậy thì làm sao cô ta có thể chịu được?
Ngay lập tức cô gái kia nổi giận đùng đùng lườm Tề Hiền, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Đông Phương Duệ đứng trước cửa thạch thất vừa vặn chứng kiến một màn này, không khỏi cau mày.
Cô ả kia chính là người hắn phái ra, không nghĩ tới nhanh như vậy đã không diễn kịch được nữa rồi.
Qua chuyện lần trước, hắn cảm thấy những thủ hạ của Tề Tu đều không đơn giản.
Bên cạnh Nam Cung Diệu có Âu Dương Hiểu Hiểu, còn Cổ Ngạn thoạt nhìn thì quá lãnh khốc, do đó hắn mới chọn Tề Hiền, nhưng không nghĩ tới Tề Hiền không phải là kẻ hiểu phong tình.
Xem ra Cổ Ngạn mà hắn cho rằng là lãnh khốc lại dễ đối phó hơn nhiều.
Mặc dù đa phần là cô ả Âu Dương gia kia nói còn Cổ Ngạn thì không có biểu cảm gì, nhưng chí ít y cũng không đuổi người, hơn nữa thỉnh thoảng lại còn có thể gật gật đầu, xem ra lần này hắn tiếp cận sai mục tiêu rồi!
Thảo nào Âu Dương Lạc lại không tranh với hắn, hóa ra là đã nhìn ra Cổ Ngạn tương đối dễ đối phó.
“Ngạn, anh thực là nhẫn tâm mà, lại thấy chết mà không cứu!” Âu Dương Kỳ buồn bực nhìn Cổ Ngạn, rõ ràng là rất bất mãn với cuộc đại chiến cùng cự mãng trước đó.
Âu Dương Kỳ dáng dấp không tệ, không phải là loại vô cùng xinh đẹp, nhưng tính tình cởi mở thì lại rất được các chàng trai ưa thích.
Cổ Ngạn lãnh khốc liếc cô ta một cái, lên tiếng, “Cô không cần tôi cứu.”
Nghe vậy, Âu Dương Kỳ nhếch môi cười hỏi, “Nói thế nghĩa là lúc em cần anh cứu, anh sẽ cứu?”
“Nếu như có thể cứu được.”
“Hì, Ngạn, anh thật đánh yêu mà.
Yêu anh chết mất!” Nói xong liền nhào vào trong lòng Cổ Ngạn, tiện thể giơ tay véo mặt y.
Cổ Ngạn không nhịn được cau mày, nhưng lại không né tránh tay của cô ta, chỉ là trong mắt có chút buồn bực.
Lúc Nam Cung Diệu và Âu Dương Hiểu Hiểu trở về vừa vặn bắt gặp một màn này.
Nam Cung Diệu không khỏi kinh ngạc trợn to mắt, hắn không nhìn lầm đó chứ?
Trông thấy Nam Cung Diệu và Âu Dương Hiểu Hiểu, Âu Dương Kỳ tiến tới nói khẽ vào tai Cổ Ngạn, “Anh phải chú ý cái cô Âu Dương Hiểu Hiểu kia, gia chủ phái em tới tiếp cận anh, Âu Dương Hiểu Hiểu khẳng định cũng không phải là thật lòng thích bạn anh đâu.” Nhanh chóng dặn dò xong, tiện thể hôn lên mặt Cổ Ngạn một cái, sau đó xoay người rời đi, người khác tuyệt đối không nhìn ra có gì bất thường.
Âu Dương Kỳ vẫn luôn không ưa Âu Dương Hiểu Hiểu, mặc dù hai người đều thuộc Âu Dương gia, nhưng không giao tiếp quá nhiều do đó cô chẳng thèm chào Âu Dương Hiểu Hiểu mà bỏ đi luôn.
Cổ Ngạn nhìn cô rời đi, mắt lóe lên như có điều suy nghĩ.
“Này, hồi hồn đi!”
Cổ Ngạn phục hồi lại tinh thần, thấy Âu Dương Hiểu Hiểu cũng đã rời đi, Tề Hiền hẳn là đã vào thạch thất, chỉ còn lại y và Nam Cung Diệu, không khỏi mở miệng hỏi, "Âu Dương Hiểu Hiểu và cậu nói gì thế?”
“À, cô ấy nói Âu Dương Lạc bảo cô ấy tiếp cận mình.” Đối với chuyện này, Nam Cung Diệu không có gì giấu diếm.
Cổ Ngạn nhíu mày, "Cô ta nói như vậy sao?"
Nam Cung Diệu nhìn y hỏi, "Có vấn đề?"
Cổ Ngạn trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu nói, “Không có vấn đề.” Nói xong liền bước lên trước.
Nam Cung Diệu đuổi kịp bước chân y, mở miệng, “Cô gái vừa rồi cũng là người của Âu Dương gia, xem ra Âu Dương Lạc thật đúng là không chút che giấu mục đích của mình.” Trước đó rõ ràng chẳng có hành động gì, bây giờ đột nhiên lại đến dây dưa, kẻ ngu cũng biết là có vấn đề.
Song Âu Dương Lạc hẳn nên vui mừng vì đã không bảo người đi quấn lấy Tề Tu, bằng không vị đại tiểu thư kia mà nổi bão thì gã không chịu thấu rồi.
Vừa nghĩ đến cái người kia, Nam Cung Diệu không khỏi lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, hiển nhiên là đang tiếc nuối vì không có trò hay để xem.
"Ừ." Cổ Ngạn lên tiếng, liền không nói gì thêm.
Nam Cung Diệu đột nhiên cản đường y hỏi, “Không phải cậu thực sự thích cô gái kia chứ?” Mặc dù cảm thấy không có khả năng, nhưng Cổ Ngạn cũng không phải là người để phụ nữ tùy tiện muốn làm gì thì làm với y, tình huống nhìn thấy trước đó rõ ràng chính là y mặc cho cô gái kia hành động, điều này cũng quá khác thường rồi!
Thấy Cổ Ngạn không phủ nhận, Nam Cung Diệu không khỏi cau mày nói, “Rõ ràng cậu biết cô ta là người của Âu Dương gia mà!”
"Nam Cung Diệu, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đó!” Cổ Ngạn đẩy hắn ra muốn đi tiếp, rõ ràng không muốn thảo luận vấn đề này với hắn ta nữa.
Nam Cung Diệu kéo y lại, trầm mặt hỏi, “Không phải là cậu không chịu được mê hoặc như thế đấy chứ? Cô ả kia chẳng ra sao cả, muốn mặt không có mặt, muốn dáng cũng chẳng có dáng.
.
.”
Cổ Ngạn bỗng lạnh mặt, trầm giọng thốt lên, “Nam Cung Diệu, cậu quản nhiều quá rồi đó!”
Nam Cung Diệu hơi ngây ra sau đó hoàn hồn lại, tức giận bảo, “Mình quản nhiều? Cậu nghĩ mình muốn quản cậu sao?” Nam Cung Diệu hầm hầm nhìn Cổ Ngạn nhưng không biết nên nói gì, vì cô ả kia mà làm mặt lạnh với hắn, thật tốt mà, đồ trọng sắc khinh bạn!
Cổ Ngạn hình như cũng cảm thấy thái độ của mình hơi quá, sắc mặt liền dịu đi đôi chút, “Mình có chừng mực!"
Nam Cung Diệu nhíu nhíu mày, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không mở miệng, chỉ bỏ lại một câu, “Tóm lại cậu chú ý một chút cho mình!” Trong mắt mang theo chút lo lắng, quả thực là thái độ của Cổ Ngạn quá mức dị thường, vốn dĩ lần hành động này hắn rất lo lắng, bây giờ lại càng không thể nào yên tâm rồi!
“Ha ha.
.
.” Một tiếng cười khẽ đột nhiên truyền đến, Cổ Ngạn ngẩng đầu nhìn, lãnh khốc hỏi, “Còn có việc?"
Âu Dương Kỳ đã bỏ đi nhưng rồi lại quay trở lại, vừa vặn nhìn thấy một màn ban nãy, lúc này nghe được câu hỏi của Cổ Ngạn, bỗng nhào vào trong ngực ôm y.
Cổ Ngạn hơi ngây ra, sau đó giơ tay vỗ vỗ lưng cô, coi như là dỗ dành.
Nam Cung Diệu giương mắt nhìn hai người, cái này gọi là có chừng mực? Đây rõ ràng chính là bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng rồi, hắn thật muốn phủi tay mặc kệ, nhưng trên thực tế hắn vẫn làm mặt lạnh đứng tại chỗ.
Âu Dương Kỳ buông Cổ Ngạn ra, tươi cười ngẩng đầu, chỉ là khóe mắt có hơi ướt, kéo tay Cổ Ngạn vừa cười vừa nói, “Yên tâm đi, hiện tại không ai có thể khi dễ em cả!"
"Ừ." Cổ Ngạn không nói thêm gì, biết cô quay trở lại nhất định là có chuyện, không khỏi hỏi, "Có chuyện tìm anh sao?”
Nghe vậy, Âu Dương Kỳ cười thật tươi mở miệng, “Ngạn, hình như anh có rất nhiều thuốc tốt, cho em một ít phòng thân đi! Em bảo đảm sẽ không cho kẻ khác dùng đâu!” Nói xong liền giơ tay thề, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cổ Ngạn liếc cô một cái, không nhịn được phun ra một câu, “Em thề thốt như cơm bữa ấy!” Mặc dù nói như vậy, nhưng lại móc ra không ít thuốc tốt đưa cho cô.
Âu Dương Kỳ giật giật khóe miệng, lẽ nào uy tín của cô kém đến vậy sao? Một bên vừa kiểm điểm, một bên vừa nhét thuốc Cổ Ngạn đưa vào trong túi, buồn rầu nói, “Nhiều lắm không chứa hết, chỉ cần đủ cứu mạng là được!”
Nam Cung Diệu nhìn thấy liền á khẩu, cái gì gọi là trọng sắc khinh bạn? Chính là đây! Có khi nào Cổ Ngạn hào phóng với hắn như vậy đâu chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...