Tu La Chi Sủng


Yên lặng một hồi, Thiên Mị không cam chịu yên tĩnh mở miệng hỏi, “Tiểu tiểu thư là ai?”
Tề Mặc không mặn không nhạt nói, “Một cô gái!” Theo hắn, Tề Bảo Bảo là một cô gái, ngoại trừ cái đó ra, không còn gì đặc biệt cả, mặc dù bộ dạng cô rất đẹp!
Đó là tất nhiên, nhìn Thiên Mị là biết, bất quá mặc dù tướng mạo giống nhau, Tề Bảo Bảo lại không họa thủy như Thiên Mị!
Thiên Mị dịch dịch về phía ngực hắn, bát quái hỏi, “Không phải là tình nhân của anh chứ?”
Tề Mặc vươn tay ôm cô, nhíu mày, "Muốn biết?" Hai người đều không chú ý tới động tác của mình quá mức tự nhiên.
Thiên Mị như gà mổ thóc gật đầu, sau đó mới nghĩ đến Tề Mặc nhìn không thấy, không khỏi thúc giục, “Nói nghe chút đi, không nghe kể chuyện tôi không ngủ được.” Cô đã quen vì đạt được mục đích mà chế ra đủ loại lý do, mặc kệ có hợp lý hay không.
“Vậy em nói cho tôi biết trước, Huyết là thứ gì?”
Trong bóng tối yên lặng một hồi, sau đó truyền đến thanh âm có chút khinh thường của Thiên Mị, “Không muốn nói thì thôi!”
Một đêm này, biệt thự Thiên gia không có mấy người ngủ ngon.
Sáng sớm tỉnh lại, Thiên Mị nhắm mắt ôm gối ôm trong lòng cọ cọ, nhưng xúc cảm trơn nhẵn cùng cảm giác thường ngày kém nhau rất nhiều, chỉ thấy cô vươn tay sờ lên thứ dán vào gò má trong lòng cô, mơ mơ màng màng hỏi, “Miêu Miêu, lông mày đâu?”
“Miêu Miêu là thứ gì?”

Giọng nói gợi cảm khàn khàn mang theo chút lười biếng khiến Thiên Mị tỉnh táo lại, mở mắt ra thì thấy, mới phát hiện mình như con gấu hai tay hai chân quấn trên người Tề Mặc, không khỏi có chút ngây ngốc nói, “Gối ôm của tôi!” Đó là một chú chó lông trắng to xấp xỉ gần bằng một người trưởng thành, ôm rất thoải mái.
Thiên Mị từ trong lòng Tề Mặc bò ra ngoài, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng giữa hai đầu lông mày hơi hơi nhăn lại, hình như đang bất mãn chuyện gì đó.
Mặc dù cô không muốn, nhưng bị đưa đến chỗ đó, vì mạng sống, cô cũng chỉ có thể lúc nào cũng cẩn thận cảnh giác, ai cũng không thể tin, ai cũng không thể không đề phòng, bởi vì ở nơi đó, mỗi người sau một khắc đều có khả năng trở thành kẻ địch của bản thân, ngoại trừ thời gian ở chung với người kia, cô chưa từng có thời khắc chân chính hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

Đó đã là một loại bản năng, nhưng hiện tại không ngờ cô lại có thể ở trong lòng một người đàn ông có thể xem là kẻ địch ngủ say như chết!
Chẳng lẽ cô cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán, cho nên muốn xem xem quá trình chết kia chơi có vui không?
Tề Mặc không chú ý đến sắc mặt của cô, đứng dậy cầm khăn lông bước vào phòng tắm, Thiên Mị đột nhiên quay đầu lại nói, “Vết thương không thể dính nước!”
Nói xong mới phản ứng được, chuyện này mắc mớ gì đến cô? Liếc mắt, giơ tay cào cào mái tóc xoăn có chút rối của mình, sau đó cũng không quay đầu lại ra khỏi phòng, không chú ý tới tiếng nước vừa vang lên trong phòng tắm đã ngừng lại.
Thiên Mị đang muốn trở về phòng mình, lại gặp Bùi Diễm.

Chỉ thấy Bùi Diễm có chút kinh ngạc nhìn cô, khiến cô có chút khó hiểu, “Gì thế?”

Bùi Diễm rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần, ái muội hỏi, “Sáng dậy cô không soi gương sao?”
Thiên Mị giơ tay chỉ cửa phòng phía sau y, miễn cưỡng nói, “Đang muốn soi đây!”
Bùi Diễm gật đầu, né ra, giơ tay làm tư thế mời, động tác ưu nhã, biểu tình trên mặt lại có chút bát quái, “Mời cô! Nhất định nhớ phải soi kỹ nha!”
Thiên Mị cau mày liếc y một cái, không rõ y đang giở trò quỷ gì, mặc dù biết trong nội tâm Bùi Diễm cùng nho nhã lễ độ thường ngày có một khoảng cách, nhưng dáng vẻ bát quái thế này thật đúng là hiếm thấy!
Thiên Mị cũng lười để ý tới y, chuyện Triêu Thiên Châu quá mức nghiêm trọng, Thiên Nghiêm khẳng định sẽ còn đến tìm cô.

Vừa suy nghĩ, vừa bước vào, đến khi cô nhìn thấy mình trong gương, mới biết được biểu tình vừa ái muội lại vừa bát quái của Bùi Diễm từ đâu mà có, những vết hồng hồng trên cổ cô kia chính là những dấu hôn nha!
Thấy vết tích mập mờ như vậy, cho dù ai cũng sẽ cảm thấy tối qua nhất định đã rất đặc sắc!
Trong lòng Thiên Mị lôi Tề Mặc ra mắng chửi một phen, sau đó mở tủ quần áo, thở dài.

Mặc dù có điều hòa, nhưng thời tiết này mà mặc áo cao cổ có phải quá quái dị rồi không?

Cuối cùng vẫn là giơ tay lấy một chiếc áo phông rộng rãi, như thế này vừa vặn để Thiên Nghiêm biết cô vì Triêu Thiên Châu thực đúng là tận tâm tận lực rồi!
Trong phòng khách, gia chủ bốn đại gia tộc tụ cùng một chỗ, sắc mặt rất khó coi, tất nhiên là vì chuyện của Triêu Thiên Châu!
Triêu Thiên Châu bị trộm mất, tối hôm qua cả căn biệt thự ồn ào huyên náo, Bùi Diễm và Tô Hạo vừa lúc được Nghiêm giữ lại, chuyện này cho dù Thiên Nghiêm muốn giấu diếm cũng không có khả năng rồi.
Thiên Nghiêm lúc này đang hối hận muốn chết, sớm biết thế này thì không nên giữ lại Bùi Diễm cùng Tô Hạo.

Chuyện kết thông gia cũng không cấp bách tại thời điểm này, giờ thì hay rồi, Triêu Thiên Châu bị trộm mất, ông vốn lo lắng đến hốc hác, ba nhà còn lại còn muốn khởi binh hỏi tội ông, chỉ nói toàn những lời châm chọc, cũng không thấy ai nói muốn giúp ông!
Mặc dù nói Bắc đảo do bốn đại gia tộc cùng chung cai quản, nhưng suy cho cùng Thiên gia vẫn hơn những gia tộc khác một chút, quyền quyết định cũng lớn hơn nhiều.

Vị trí hàng đầu này, ba nhà khác đều muốn, hiện tại bắt được nhược điểm của Thiên Nghiêm, tất nhiên là tận sức cố gắng chén ép kiêu ngạo của ông rồi!
Bùi thị từ lâu đã do Bùi Diễm tiếp quản, tất cả mọi chuyện y đều có thể tự mình quyết định, mà đương gia Ngải thị hiện giờ là Ngải Việt, Tô gia là Tô Tần – cha của Tô Hạo.

Mặc dù Tô Tần có ý định giao Tô gia cho Tô Hạo, nhưng trình độ Tô Hạo vẫn còn kém một chút, cho nên hiện tại vẫn là ông ta giữ ghế đương gia.
Tô Tần trầm mặt nói, “Thiên Nghiêm, Triêu Thiên Châu vẫn do Thiên gia ông bảo quản, ba nhà chúng tôi không có bất cứ dị nghị nào, nhưng chuyện của Triêu Thiên Châu liên quan đến toàn bộ Bắc đảo, bây giờ bị trộm mất, có phải ông cũng nên cho chúng tôi một lời giải thích không?”

Ngải Việt hừ lạnh nói, “Trước kia chúng tôi muốn liếc mắt nhìn Triêu Thiên Châu, ông hết lần này đến lần khác đều từ chối, hiện tại sao lại dễ dàng bị người ta trộm mất chứ, chẳng lẽ là tự trông coi rồi tự trộm luôn?”
Sắc mặt Thiên Nghiêm rất khó coi, “Ngải Việt, nói thì phải có chừng mực!” Trả lời ông là một tiếng hừ lạnh của Ngải Việt.
Ba người tranh cãi đến không thể dứt ra được, ngược lại Bùi Diễm vẫn bất động thanh sắc, chờ khi ba người đều đỏ mặt tía tai, mới ôn hòa mở miệng nói, “Ba chú đừng nóng giận, chúng ta ở đây nội chiến không phải vừa lúc hợp ý kẻ kia sao? Bây giờ chuyện đầu tiên cầm làm chính là tìm được Triêu Thiên Châu, sau đó lại khởi binh hỏi tội cũng không muộn!”
Chuyện liên quan đến toàn bộ Bắc đảo cùng tồn vong của gia tộc mình không thoát khỏi quan hệ, mọi người cũng đều biết hiện tại chuyện quan trọng nhất là chuyện gì, rốt cục không tranh cãi nữa, mà là thảo luận chuyện tìm về Triêu Thiên Châu!
Rốt cục cũng tống tiễn được Ngải Việt và Tô Tần, Bùi Diễm cùng Tô Hạo lại không có ý định rời đi, Thiên Nghiêm cũng không có lý do đuổi người, hơn nữa người ta lại còn có lý do hợp lý, ở lại hỗ trợ!
Mục đích Bùi Diễm ở lại Thiên Nghiêm không biết, nhưng ông biết Tô Hạo là vì Thiên Mị.
Mặc dù cấp bách, nhưng Thiên Nghiêm dẫu sao cũng đã làm gia chủ nhiều năm rồi, vẫn còn biết che giấu tâm tình, chí ít khi ông thấy Tề Mặc vẫn có thể bày ra mặt cười.
Hiện giờ Bắc đảo đã phong tỏa nghiêm mật, Thiên gia càng tăng thêm không ít bảo vệ, giống như hộp sắt, tuyệt đối một giọt nước cũng không lọt.

Thiên Nghiêm tin Triêu Thiên Châu nhất định còn ở trên Bắc đảo, cho dù Tề Mặc có người tiếp ứng, tốc độ cũng tuyệt không nhanh đến nỗi ra khỏi Bắc đảo.
Cho dù hiện tại Triêu Thiên Châu không còn ở trong tay Tề Mặc, chỉ cần gia chủ Tề gia Tề Mặc này vẫn còn trong tay ông, ông cũng không tin người của Nam đảo dám không ngoan ngoãn dâng trả lại Triêu Thiên Châu!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui