Sau khi đất sụp, đập vào mắt mọi người là một khoảng không tối đen, ngẩng đầu nhìn cũng không thấy gì, dường như sau khi đất sụp xuống mặt đất ở nơi đó lại kéo dài thêm, che lấp đi bầu trời bên trên.
Nam Cung Diệu trầm giọng nói, “Đây là cơ quan do con người thiết lập!”
Trên vùng đất như Nam Sơn đảo này, rơi vào mê trận do thiên nhiên hình thành tuyệt không kỳ quái, nhưng tình hình hiện giờ, rõ ràng không phải là kiệt tác của thiên nhiên.
Người của ba đại gia tộc có chút kích động, lẽ nào đây là nơi có của linh vật? Bọn họ vẫn luôn nghĩ rằng thứ bọn họ muốn tìm chắc hẳn phải ở trên đỉnh núi, nhưng không nghĩ tới gặp phải cơ quan như thế ở chỗ này.
Đoàn người bật đèn pin mới nhìn thấy rõ nơi bọn họ đang đứng là một đường hầm dưới lòng đất, trên mặt đất phủ đầy lá cây mục rữa, thảm thực vật, thậm chí là cự mãng đã sắp phân giải hoàn toàn.
Cũng không biết cơ quan này được thiết lập như thế nào, toàn bộ mặt đất đột nhiên sụp xuống, nhưng bọn họ tuyệt không có cảm giác có luồng lực đánh vào.
Đường hầm thông thoáng bằng phẳng, mặt đất được lót toàn bằng ngọc thạch thượng hạng, trên vách chạm trổ đủ loại hoa văn kỳ quái, toát ra hơi thở cổ xưa, tạo cho người ta một loại cảm giác thần thánh nhưng lại quỷ dị đầy mâu thuẫn, cứ cách mỗi mét lại có một cái túi màu đen, hình như là bao bọc vật gì đó.
Nam Cung Diệu giơ tay mở một cái túi thì thấy bên trong là một viên dạ minh châu lớn bằng cỡ nắm tay.
Thấy vậy, đoàn người nhao nhao mở những chiếc túi đen khác, bên trong toàn bộ đều là dạ minh châu với kích cỡ kiểu dáng giống nhau như tạc, thoáng cái đường hầm được chiếu sáng như ban ngày.
Phía trước mặt là đường hầm kỳ quái, phía sau lưng là một bức tường đá, do đó mọi người không có lựa chọn khác, chỉ có thể tiến về phía trước.
Hơn nữa đoàn người còn cảm thấy có lẽ thứ bọn họ cần tìm sẽ ở trong đường hầm này.
Vừa đi về phía trước, vừa mở những chiếc túi đen để soi sáng đường đi.
Hình như hễ nơi nào có vách tường là nơi đó có dạ minh châu, cho nên dù không bật đèn pin cũng không cần phải lo lắng không nhìn thấy đường.
Cuối đường hầm là một thạch thất rất lớn, trên vách thạch thất có hai cách cửa bằng đá ở hai bên trái phải, phía sau cửa đá là phòng ốc được bày biện rất thoải mái, thoạt nhìn vô cùng xa hoa, ngoài ra không phát hiện gì thêm.
Âu Dương Lạc cau mày nói, “Mọi người tìm kỹ đi, ở đây nhất định có cơ quan!” Nếu đã dựng nên một nơi như thế này, không có khả năng chỉ là vì ngủ nghỉ, làm sao lại chỉ có phòng ốc?
Thế nhưng, sau khi mọi người đã tìm kiếm kỹ càng, lại không phát hiện được gì, hình như nơi này được xây nên thực sự chỉ để nghỉ ngơi mà thôi, vừa không có đồ vật quý giá, lại cũng chẳng có cơ quan đả thương người.
Tề Bảo Bảo kéo Tề Tu vào một căn phòng, bảo, “Hay là đi ngủ trước đi!” Ở đây có giường vừa vặn có thể ngủ say một giấc, chuyện tìm đường ra thì cứ để sau, dù sao cũng không sợ chết đói ở trong này, gấp làm gì?
Nam Cung Diệu cứ như đang có điều suy nghĩ nhưng lại không có biểu hiện gì, lúc này cũng theo Tề Bảo Bảo và Tề Tu vào căn phòng đó.
Cổ Ngạn và Tề Hiền liếc nhau, cũng đành phải theo vào.
Những người khác chưa từ bỏ ý định lại tìm kiếm thêm một lần nữa, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, cuối cùng đành phải đi nghi ngơi.
Nơi này vừa vặn có bốn căn phòng, bọn người Tề Bảo Bảo chiếm một căn, còn ba đại gia tộc mỗi bên một căn.
Bốn căn phòng được bày biện giống nhau, dù khá lớn nhưng chỉ có một chiếc giường.
Tề Bảo Bảo không khách khí nhào tới chiếc giường lớn mềm mại, lăn hai vòng sau đó thực sự nhắm mắt bắt đầu ngủ.
Ba người Nam Cung Diệu nhìn thấy thì chẳng biết nói gì, chẳng lẽ cô không lo lắng gặp phải nguy hiểm gì sao? Dù sao nơi này rất quỷ dị.
Bất quá bọn hắn cũng không khỏi không bội phục định lực của Tề Bảo Bảo, bởi vì bọn hắn rất rõ ràng Tề Bảo Bảo không có khả năng không biết chuyện này.
Dưới tình huống đã biết mà còn có thể nhàn nhã như vậy quả thực đáng bội phục, chí ít những tinh anh của ba đại gia tộc kia không làm được.
Tề Tu cũng nằm xuống giường, sau đó kéo Tề Bảo Bảo vào trong lòng, bộ dạng cũng chẳng hề lo lắng gì.
Cổ Ngạn nhìn Nam Cung Diệu lại bắt đầu lâm vào trầm tư, không nhịn được bèn hỏi, “Rốt cuộc cậu có cách gì không?”
Nam Cung Diệu cau mày, "Đừng nóng vội, để mình nghĩ đã!” Trận pháp cơ quan là điểm mạnh của Nam Cung Diệu, bất quá bây giờ hắn còn chưa nhìn ra được gì, trong đầu có thứ gì đó lóe lên nhưng cuối cùng lại không bắt được, rốt cuộc là cái gì đây?
Nam Cung Diệu cau mày rồi lại cau mày, bỗng thốt lên, “Mình thấy mình cần đi ngủ cái đã!” Sau đó liền bò lên sô pha ngủ, khiến hai người còn lại á khẩu.
Đây là bộ dáng của người đang nghĩ cách sao?
Căn phòng bên này rất yên lặng, những phòng khác cũng không ồn ào, nhưng người ở bên trong lại không hề thoải mái chút nào.
Người của ba đại gia tộc không dám thả lỏng, không thể làm gì khác hơn là thay phiên nhau nghỉ ngơi, ai biết nơi này nguy hiểm có đột nhiên xuất hiện hay không.
Nếu không có người canh phòng, làm sao có thể khiến người ta yên tâm?
Song cũng có người không muốn nghỉ ngơi, tỷ như Âu Dương Hiểu Hiểu.
Âu Dương Hiểu Hiểu chạy tới tìm Nam Cung Diệu, thấy hắn nghỉ ngơi thì không tiện làm phiền, chỉ ngồi bên cạnh ngắm hắn, biểu tình ôn nhu đến khiến Cổ Ngạn và Tề Hiền nhìn thấy mà buồn nôn, bọn hắn thực rất hiếu kỳ giữa Nam Cung Diệu và Âu Dương Hiểu Hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một lát sau lại có hai cô gái tới, một tìm Cổ Ngạn, một tìm Tề Hiền.
Tề Bảo Bảo giật giật khóe miệng, không vui mở mắt ra, có còn để cho người ta ngủ hay không đây?
Vừa nhìn thấy hai cô gái kia, Tề Bảo Bảo không khỏi hơi ngẩn ra.
Hai cô gái này chẳng phải trước đó là cô muốn làm mai cho Cổ Ngạn và Tề Hiền sao? Sao lại trùng hợp thế này?
Cuối cùng Nam Cung Diệu cũng mở mắt, liếc nhìn hai cô gái kia, một là của Âu Dương gia, một là của Đông Phương gia.
Thấy hắn tỉnh dậy, Âu Dương Hiểu Hiểu bèn vội vàng đi tới bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói, “Diệu, em có lời muốn nói với anh.”
Nam Cung Diệu hơi dựa vào sô pha, giơ tay xoa xoa thái dương, hình như vẫn còn đang suy nghĩ đến vấn đề cơ quan, ngữ khí rất lãnh đạm, "Nói đi!"
Âu Dương Hiểu Hiểu do dự một chút, cuối cùng thốt lên, “Có thể ra ngoài nói không?” Trong giọng nói mang theo một tia cầu xin.
Nam Cung Diệu nhìn cô ta một cái, bỗng đứng lên đi ra ngoài khiến Âu Dương Hiểu Hiểu hơi ngây ra, sau đó vội vàng đi theo.
Tề Bảo Bảo bĩu môi, sau đó nhìn hai cô gái bám lấy Tề Hiền và Cổ Ngạn, cười cười đùa với Tề Tu, “Anh nói xem sau chuyến đi này, có thể sẽ có thêm vài người hay không đây?”
Tề Tu hôn lên mặt cô một cái, nói với giọng đầy chắc chắn, “Sẽ không!”
Sẽ không? Tề Bảo Bảo nhíu mày, hắn chắc chắn? Chưa nghe qua mọi thứ đều có khả năng sao?
Tề Tu xoa xoa tóc cô, đột nhiên ngẩng đầu nói với Tề Hiền và Cổ Ngạn, “Đi ra ngoài rồi nói!”
Tề Hiền và Cổ Ngạn hơi ngây ra, rất ư vô tội đi ra ngoài.
Thực ra từ nãy đến giờ bọn hắn đâu nói gì, chẳng qua bọn hắn biết nếu bọn hắn còn tiếp tục ở chỗ này, hai cô gái kia sẽ còn tiếp tục líu ríu.
Tề Bảo Bảo thấy không có trò hay để xem, không khỏi có chút buồn bực.
Kỳ thực không nghĩ cũng biết, đây căn bản là mỹ nhân kế, một người đến bắt chuyện là trùng hợp, hai người thì quá trùng hợp rồi!
Có điều cô thực rất vui vẻ xem trò hay, dù sao bị dây dưa chẳng phải Tề Tu nên cô cũng chẳng để ý!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...