Âu Dương Hiểu Hiểu trông thấy Âu Dương Lạc bị thương thì nhíu nhíu mày, sau đó xông ra ngoài che chắn cho Âu Dương Lạc.
Không thể không nói, cô thật đúng là rất trung thành, cũng chính bởi vì như vậy, cho nên mới được trọng dụng!
Tề Hiền nhìn Nam Cung Diệu vẫn ung dung tránh ở phía sau hỏi, “Cậu mặc kệ?” Đối với thói quen hễ có việc gì là tránh ở phía sau của Nam Cung Diệu, thật sự y chẳng biết nói gì.
Nam Cung Diệu vẫn trốn ở phía xa, nhàn nhã bảo, “Mình sợ rắn!”
"Oa a..." Tề Tu ôm Tề Bảo Bảo lắc mình tránh khỏi bị đuôi rắn quét trúng, Tề Bảo Bảo phối hợp kêu to một tiếng, sợ sệt rúc vào lòng Tề Tu.
Tề Hiền đứng ở xa không bị ảnh hưởng, còn Cổ Ngạn thì lắc mình sang một bên sau đó giơ tay kéo Nam Cung Diệu, giơ chân đá hắn ra ngoài.
Lần nào cũng trốn ở phía sau, nào có chuyện tốt như vậy chứ?
“Cổ Ngạn, cậu là tên khốn kiếp!”
Nam Cung Diệu không ngờ tới Cổ Ngạn đột nhiên có hành động như vậy.
Y bị nhào thẳng lên đuôi rắn, may là ôm được cái đuôi, mắng vài câu nhưng cũng không buông cái đuôi kia ra.
Dẫn đến kết quả cự mãng vung vẫy đuôi khiến Nam Cung Diệu không ngừng đu đưa trên không.
Mắt thấy đuôi rắn sắp quất xuống đất, Tề Bảo Bảo liền vội vàng lấy tay che mắt, nhỏ giọng hỏi, “Anh yêu, có cần cứu cậu ta không? Cứ thế mà bị nện xuống nhất định sẽ chết rất thê thảm!” Kéo ngón tay ra vừa vặn để lộ một con mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Diệu, trong giọng nói pha lẫn chút hả hê, rõ ràng chính là bộ dạng chờ xem kịch vui.
Tề Tu thờ ơ bảo, “Không cần.” Đương nhiên hắn biết tỏng suy nghĩ trong bụng Tề Bảo Bảo, mang theo cưng chìu sờ sờ đầu cô, không chút quan tâm Nam Cung Diệu có thể sẽ bị nện thành bánh thịt hay không.
Nam Cung Diệu nếu như dễ dàng chết như vậy, cũng sẽ không sống đến tận bây giờ rồi!
Nắm đúng thời cơ, Cổ Ngạn nhanh chóng vọt tới, cùng lúc ghim hai thanh chủy thủ vào đuôi rắn, hai cánh tay hướng về hai phía ngược nhau dùng sức “Roẹt” một cái, hai thanh chủy thủ vẽ một vòng tròn dọc theo đuôi rắn.
Nếu như không phải là độ dài của hai thanh chủy thủ không đủ thì cái đuôi kia chỉ sợ đã bị đứt rồi.
Đuôi rắn bị rạch một vòng cũng lặc lè muốn đứt rồi.
Trong khi Cổ Ngạn dùng sức thì Nam Cung Diệu đã kịp thời nhảy ra.
Cự mãng bị đau liền không màng đến những người khác, nó há mồm táp về phía Cổ Ngạn.
Nam Cung Diệu giơ tay kéo Cổ Ngạn, hai người nhất tề thối lui, thoát khỏi công kích của cự mãng.
Cự mãng bị thương nặng như thế, dưới sự tấn công của quần chúng, rất nhanh đã bị giết chết.
Tề Hiền thấy căn bản không có chuyện cho mình làm, nên dứt khoát ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nam Cung Diệu đang muốn tính sổ với Cổ Ngạn thì đã thấy Âu Dương Hiểu Hiểu vội vàng chạy tới kéo hắn quan sát từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi, "Diệu, anh không sao chứ?" Khi hỏi vẫn không quên trừng Cổ Ngạn, trên mặt toàn là bất mãn.
Nam Cung Diệu lãnh đạm nói, ”Không có việc gì." Còn Cổ Ngạn thì lại chẳng đếm xỉa gì tới cô ta, mắt nhìn chòng chọc vào con cự mãng đã chết kia, nhìn từ đầu tới đuôi, cặp mắt thoáng sáng lên.
Trải qua lần giày vò này thì trời đã tờ mờ sáng, trên thân đoàn người đều là oán khí.
Người của ba đại gia tộc đương nhiên là oán hận bọn người Tề Tu đã sớm phát hiện nguy hiểm nhưng lại không báo cho mọi người, còn Tề Bảo Bảo cũng bất mãn đám người đó bỗng dưng lại dẫn cự mãng tới, âm thầm ghi nợ trong lòng.
Tề Bảo Bảo tính toán sau này từ từ tính sổ, mà người của ba đại gia tộc lúc này cũng không có tinh lực tìm bọn Tề Tu gây phiền,hơn nữa bọn họ nhiều người chiến đấu lâu đến vậy, không ít người chịu đau khổ mới khiến cự mãng bị vài vết thương nhỏ, mà Cổ Ngạn vừa ra tay thiếu chút nữa đã rạch cự mãng thành hai khúc.
Thực lực như thế, bọn họ cũng có chút kiêng kỵ, huống chi y lại còn am hiểu chế thuốc.
Đông Phương Duệ và Âu Dương Lạc đều có ý định lôi kéo Cổ Ngạn, còn Tề Mặc thì lại là một bộ dạng bất động thanh sắc, chỉ quan tâm đến thương thế của những người mình mang tới.
Hiện giờ, mọi người tận lực tránh dùng dị năng, vì dị năng nếu không phải tu luyện đến giai đoạn cao cấp thì mỗi khi sử dụng sẽ bị suy nhược trong một khoảng thời gian, nếu vào đúng lúc đó mà gặp phải nguy hiểm thì phiền toái rồi.
Người có dị năng trên Lam đảo tuy không nhiều nhưng cũng chẳng ít, nhưng người có thể vận dụng thành thạo dị năng e rằng rất hiếm hoi!
Hơn nữa bây giờ còn đang ở vùng ngoài, càng tiến gần về phía đỉnh núi thì nguy hiểm sẽ càng tăng, nếu hiện giờ đã dựa vào dị năng thì tiếp theo sẽ ra sao?
Đương nhiên, nếu đến lúc tính mạng bị uy hiếp thì dĩ nhiên sẽ không quản nhiều như thế, có điều hiện giờ người bị thương đều là người không có dị năng, hơn nữa thụ thương cũng không nghiêm trọng, không đến mức uy hiếp đến tính mạng.
Chiến đấu với cự mãng ròng rã cả đêm, bây giờ mà lên đường thì rõ ràng không thích hợp, do đó người của ba đại gia tộc vừa nghỉ ngơi vừa lo trị liệu thương thế, còn đám người Tề Tu cũng không gấp gáp, phụng bồi bọn họ cùng nhau nghỉ ngơi.
Tề Bảo Bảo tựa lên đầu gối Tề Tu, than thở, “Aiz.
.
.
Chưa có cơ hội cho cha ra tay rồi!”
Tề Tu khoác lên vai cô, tầm mắt rơi vào đỉnh đầu cô, ánh mắt đó vô cùng ôn nhu.
Lần đầu tiên hắn thấy mạo hiểm cũng là một loại nhạc thú, trước đây hắn cũng thích mạo hiểm, bởi vì khi gặp được nguy hiểm, hắn sẽ tạm thời quên đi một phần nào đó cảm giác mất mát trong lòng.
Hắn không biết cảm giác mất mát đó từ đâu mà có, nhưng nó vẫn luôn tồn tại, mãi cho đến khi gặp được cô, hắn sẽ quên đi phần mất mát kia.
Giống như cô và cảm giác mất mát đó không thể nào song song cùng tồn tại, lúc cô ở bên hắn sẽ không còn cảm giác đó nữa.
Đúng vào lúc này, tiếng hầm hè của Nam Cung Diệu truyền đến, “Vì sao mình lại phải đi lấy cái thứ nước dãi buồn nôn thối hoắc đó chứ?”
Cổ Ngạn nhét chiếc lọ trong tay vào ngực y, lạnh lùng nói, “Có bản lĩnh lần sau đừng tìm mình xin thuốc!” Dứt lời, lại lấy ra một chiếc lọ khác đưa cho Tề Hiền, để y đi lấy máu cự mãng.
Nam Cung Diệu cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng Cổ Ngạn tức giận, “Cậu đây là kỳ thị mình! Sao không để Tề Hiền đi lấy nước dãi hả?”
Đối với cái tính nết có chuyện trốn được thì trốn, làm chút việc thì kêu la oai oái của y, Cổ Ngạn và Tề Hiền đã thành thói quen, cho nên trực tiếp không đếm xỉa đến tiếng gào thét của y.
Tề Hiền rất hăng hái xách lọ đi lấy máu cự mãng.
Phải biết rằng thuốc của Cổ Ngạn rất hữu dụng nha, hắn cũng không như ai kia, không biết trả ơn!
Nhìn bộ dạng phẫn uất của Nam Cung Diệu, Âu Dương Hiểu Hiểu mở miệng nói, “Diệu, để em đi cho!”
Biểu cảm biến mất trên mặt Nam Cung Diệu, y tránh khỏi bàn tay Âu Dương Hiểu Hiểu đang vươn tới, lạnh lùng thốt lên, “Không cần!” Sau đó tâm bất cam tình bất nguyện chạy đến bên cạnh đầu rắn hứng nước bọt.
Cổ Ngạn thì đang vội vàng lột da, da con rắn này đao thương không thủng, khi về đưa đến phòng đấu giá của Diêm Môn bán đấu giá, chắc hẳn sẽ bán được giá tốt.
Nếu lúc này người của ba đại gia tộc biết y vào thời khắc này mà còn nghĩ cách kiếm tiền, không biết sẽ là biểu tình gì đây?
Tề Bảo Bảo nhìn ba người với ba hành động khác nhau, không khỏi cười nói, “Thật là lợi dụng triệt để con phết vật này, có cần phải nướng thịt rắn lên ăn nữa hay không đây?
Cổ Ngạn đang nhét da rắn vào không gian tùy thân,nghe thấy lời Tề Bảo Bảo nói thìhơi nhíu mày, hình như đang nghĩ đến tính khả thi của việc này, chủ yếu là quan sát thịt rắn này đối với cơ thể con người có ích lợi gì hay không.
Người của ba đại gia tộc nhìn hành động của bọn họ thì không nói nên lời, chẳng lẽ không cho người ta xử lý xác cự mãng? Cái xác kia bọn họ có giữ lại cũng vô dụng, cần gì phải tranh?
Sắc trời sáng tỏ, sau khi đoàn người nghỉ ngơi đã khôi phục lại thể lực, liền định tiếp tục đi sâu vào trong núi, đi ban ngày dù sao vẫn tốt hơn ban đêm.
Nhưng vào lúc mọi người đang chuẩn bị lên đường, không biết là ai đã chạm phải vật gì không nên chạm, mặt đất nơi bọn họ đang đứng bỗng nhiên sụp xuống với tốc độ cực nhanh, khoảnh đất đó “Ầm” một tiếng chìm hẳn xuống, căn bản không cho người ta thời gian phản ứng.
Nếu ngự khí thì có thể rời xa được chỗ này, nhưng Tề Bảo Bảo thực sự tò mò bên dưới có cái gì, đây là lần thứ hai chứng minh cô là một kẻ không sợ chết!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...