Mọi người đều đang toàn tâm toàn ý chú ý động tĩnh của cự mãng, chuẩn bị nhắm đúng thời cơ ra tay, thế nhưng đúng lúc này Âu Dương Lạc lại lẻn ra sau lưng Tề Mặc, mục tiêu không phải cự mãng mà là Tề Mặc!
Tề Mặc đang giao thủ cùng cự mãng, hoàn toàn không thể tránh được việc bị Âu Dương Lạc đánh lén, trong mắt phát lạnh, nhanh chóng thay đổi vị trí, định bụng giảm thương tổn đến mức thấp nhất.
Xem ra hắn quá nhân từ với Âu Dương gia rồi, món nợ này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tính toán rõ ràng với Âu Dương Lạc!
Vốn đã chuẩn bị sẽ bị thương, thế nhưng mãi vẫn không thấy Âu Dương Lạc tập kích, sau khi tránh được một kích của cự mãng, Tề Mặc mới quay đầu nhìn Âu Dương Lạc cước bộ bất ổn đứng cách đó không xa, bả vai hình như bị trúng đạn, chảy máu không ngừng.
Tề Mặc nhíu nhíu mày, là ai đang giúp hắn?
Nghĩ đến mấy người đã biến mất trước đó, trong lòng Tề Mặc khẽ động, nhưng không đợi hắn suy nghĩ nhiều thì chiếc đuôi đầy sức mạnh của cự mãng đã lại nện về phía hắn, khiến hắn không thể không tạm lánh mũi nhọn.
Âu Dương Lạc cách hắn không xa cũng bị vạ lây, y chật vật lăn vài vòng trên đất mới tránh được một kiếp, ánh mắt u ám quét xung quanh, hình như đang tìm người đã phá hỏng chuyện tốt của mình!
Tề Tu ôm Tề Bảo Bảo núp ở chỗ tối mắt lạnh nhìn Âu Dương Lạc chật vật, lạnh lùng nói,” Cho đến nay ba đại gia tộc chưa từng ngừng tranh đấu.” Có cơ hội Âu Dương Lạc tự nhiên sẽ không bỏ qua, tình hình bây giờ hỗn loạn như thế thì cho dù Tề Mặc có chết cũng không ai biết là do y làm, cho dù có kẻ nhìn thấy, y cũng có thể khiến kẻ đó không ra khỏi Nam Sơn đảo được.
Vì từ trường bị nhiễu sóng nên bọn họ đã mất liên lạc với bên ngoài từ lâu, do đó chỉ cần sau khi ra khỏi nơi này có người làm chứng y trong sạch thì y cũng không cần lo lắng Tề gia trắng trợn trả thù!
Thậm chí có lẽ y còn có thể giá họa cho Đông Phương Duệ!
Trừ khử Tề Mặc rồi, thế lực Tề gia sẽ suy yếu, lại còn kéo thêm Đông Phương xuống nước, một hòn đá ném hai con chim!
Tề Bảo Bảo cười đầy khinh thường, “Đi đến đâu cũng giống nhau!” Con người mãi mãi không bao giờ biết thỏa mãn, dù là Bắc đảo hay Nam đảo, những đại gia tộc đều không thể chung sống hoà bình.
Mặc dù cự mãng có lớp da rất dày, ngay cả súng cũng không bắn thủng, nhưng rất nhiều người ở đây có sở trường là những vũ khí chuyên biệt của mình, thân là tinh anh của đại gia tộc, vũ khí được trang bị dĩ nhiên là vô cùng tốt, hơn nữa lại còn là độc nhất vô nhị, một số vũ khí nếu như có thể gặp được chủ nhân sẽ phát huy hiệu quả tối đa, hiệu quả tốt hơn nhiều so với súng.
Giống như chủy thủ của Cổ Ngạn, nếu muốn hắn phải lựa chọn, hắn tuyệt đối sẽ chọn chủy thủ, mà không phải là súng!
Mà con cự mãng kia, cho dù có mạnh mẽ cỡ nào thì cũng chỉ là một con rắn, đối mặt với công kích của nhiều người như thế, vẫn không thể tránh khỏi việc bị thương.
Cự mãng bị thương thì càng đỏ mắt, chỗ nào đuôi rắn quét tới đều sẽ xuất hiện một cái hố to, cây cối xung quanh ngã đổ không ít.
Tề Bảo Bảo suýt nữa bị cây lớn ngã đè, vì thế cô vội vàng kéo Tề Tu chạy trở lại, “Con rắn này điên rồi!”
Đến khi chạy vào trong vòng tròn do Cổ Ngạn vẽ Tề Bảo Bảo mới vỗ vỗ ngực, mừng rỡ bảo, “May mà chạy nhanh!” Thoạt nhìn mệt đến thở hổn hển, nhưng nếu chú ý thì sẽ phát hiện hơi thở của cô đều đều, căn bản không có chút mệt mỏi nào.
Nam Cung Diệu thấy hứng thú hỏi, "Lần này là con gì mà để đại tiểu thư chạy trối chết thế?” Lời này thuần túy chỉ là đùa vui, nếu Tề Bảo Bảo có thể chạy trối chết, vậy chẳng phải bọn họ ngay cả cơ hội chạy cũng không có sao?
Tề Bảo Bảo đang muốn mở miệng, đột nhiên con ngươi co rút lại, mắng, “Bọn khốn kiếp kia lại dám dẫn cự mãng đến đây.” Vừa mắng vừa bắt đầu xắn tay áo, bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau.
Cổ Ngạn và Tề Hiền nhìn ra phía xa, sắc mặt cũng trầm xuống.
Tiếng vang càng ngày càng gần, rõ ràng cho thấy có kẻ cố ý dẫn nguy hiểm đến nơi này.
Nam Cung Diệu tỏ vẻ thờ ơ, chỉ nhìn Tề Bảo Bảo cười nói, “Đại tiểu thư, người dầu gì cũng là một mỹ nữ, sao lại thế kia chứ.
.
.” Lời còn chưa dứt thì Nam Cung Diệu đã vuốt cằm đánh giá Tề Bảo Bảo, ý tứ kia thật quá rõ ràng.
Âu Dương Hiểu Hiểu thấy mình bị quên lãng thì nhíu mày, nhìn Nam Cung Diệu không ngừng trêu chọc Tề Bảo Bảo, trong lòng rất khó chịu.
Tề Bảo Bảo đều nhìn thấy cả, bỗng cô cười đầy quyến rũ, làm sao còn dáng vẻ thô lỗ nữa? Bộ dạng quyến rũ kia quả thực có thể dùng thiên kiều bá mị để hình dung, nũng nịu nói, “Người ta thô lỗ không được dịu dàng thì thế nào? Thân ái nhà ta thích thế, không được sao?" Mắt phượng híp lại đầy nguy hiểm khiến Nam Cung Diệu rụt rụt cổ.
Biết mình không cẩn thận đã đắc tội đại tiểu thư đáng sợ này, y sợ sệt kéo Tề Hiền chắn phía trước mình, hình như còn sợ chưa đủ, còn kéo thêm Cổ Ngạn tới nữa.
Tề Bảo Bảo vẫn cười đầy quyến rũ, trong lòng thì ghi nhớ món nợ này của Nam Cung Diệu, định bụng tìm cơ hội tính sổ.
Cổ Ngạn hất bàn tay Nam Cung Diệu đang kéo hắn qua kia, cau mày thông báo, “Tới rồi!” Tiếng động càng ngày càng gần, mặt đất rung chuyển cũng ngày càng rõ ràng.
Tề Tu kéo Tề Bảo Bảo vào trong lòng, mắt lạnh quét về phía Nam Cung Diệu, làm hại Nam Cung Diệu có chút u mê.
Không phải là hắn chỉ đùa một chút thôi sao, Tề Tu cần gì phải bao che thế chứ? Suy nghĩ cẩn thận hồi lâu, cuối cùng hắn cho ra một kết luận, Tề Tu không chỉ bao che mà còn ăn dấm chua, xem ra sau này hắn phải cách đại tiểu thư càng xa càng tốt mới được!
Đến khi nhìn rõ kẻ dẫn cự mãng tới, Tề Bảo Bảo hừ lạnh một tiếng, sau đó yếu đuối ôm eo Tề Tu, kề sát vào lồng ngực hắn, run rẩy, “Thật đáng sợ!"
Ba người đã biết lai lịch của cô đều á khẩu, vị đại tiểu thư này giả vờ thành nghiện sao? Rõ ràng là sói, nhưng lại cứ thích giả làm cừu non vô hại, chẳng qua nếu có kẻ thật sự xem cô như cừu non mà khi dễ, hậu quả kia.
.
.
chỉ nghĩ thôi cũng làm người ta không rét mà run!
Có điều hình như cũng rất thú vị!
Hẳn bọn họ sẽ được xem trò hay, dù sao người của ba đại gia tộc đã xem cô như cừu non nhưng lại chưa có cơ hội khi dễ cô mà thôi!
Âu Dương Hiểu Hiểu liếc nhìn dáng vẻ vô dụng của Tề Bảo Bảo thì khẽ nhíu mày, thật không rõ vì sao cô ta lại chạy đến Nam Sơn đảo!
Kẻ dẫn cự nãng đến chính là Âu Dương Lạc và Đông Phương Duệ, vào lúc này hai người họ thật đồng tâm hiệp lực, Âu Dương Lạc dù vai bị thương nhưng hành động vẫn rất nhanh nhẹn, cũng chính bởi vì mùi máu tươi nồng nặc trên người y rất có sức hấp dẫn với cự mãng, cho nên mới thuận lợi dẫn cự mãng đến đây như thế.
Người của ba đại gia tộc tuyệt không phải dễ khi dễ, mấy người bị bọn Tề Tu tính kế tất nhiên không cam lòng.
Trước đó đã chú ý đến hướng đi của bọn họ, do đó sau khi ba đại gia tộc đã bị thương không ít người, Âu Dương Lạc và Đông Phương Duệ quyết định phải kéo bọn Tề Tu xuống nước.
Cổ Ngạn nhìn hai con ngươi đỏ như máu, không ngừng lắc đuôi kia thì trầm giọng nói, “Con cự mãng này bị chọc giận rồi, e rằng thuốc đã không còn tác dụng nữa.” Dưới tình huống như thế, cự mãng chỉ biết công kích không ngừng, phân lượng của thuốc đối với rắn mà nói tác dụng vốn đã không lớn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...